Hôm trước có mấy bác vào nói là thằng này kể phét vl ra. Làm đéo gì mà đi được những 15 vé một ngày hay có ông lại bảo đi thế không biết đau à...???
Thế tôi mới nói từ đầu có những chuyện nếu không kể ra thì người ngoài sẽ chẳng bao giờ tin. Riêng tôi thấy ngày chúng nó đi 15 vé là điều quá bình thường , có đứa từng làm ở Đồ Sơn còn nói :
- Dưới đó bọn em ngày còn đi được 20-25 vé là nhẹ nhàng.
Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8 |
Mà quả thật , mấy năm trước tôi có thằng bạn trực điện thoại điều gái dưới đó bảo , có em một ngày khách gọi đến 3-40 lần. Em đấy phải thuộc hạng hotgirl body Ngọc Trinh mà lại xinh như Bạch Tuyết. Đồ Sơn toàn hàng thửa mà ,nếu so sảnh cả nước thì chắc chắn Đồ Sơn phải đứng đầu về ngành công nghiệp Đóng Gạch Một Lỗ này. Tôi cứ tính trung bình cho mấy ông thắc mắc bảo tôi phét như này :
Mỗi vé lâu nhất thì cũng quy định 40' , hết thời gian là nhân viên tự về, hoặc tôi sẽ xem giờ để gọi. Ông nào không đi nhanh mà ra thì nhân viên nó sẽ nhắc :
- Sắp hết giờ a đi nhanh không lát em bị gọi về đấy.
- Sắp hết giờ a đi nhanh không lát em bị gọi về đấy.
Thế là các quý ông phải dập cật lực mà xả ra thôi. Mà nói thật chỉ có bố nào chơi hàng chơi đồ vào thì nó mới lâu. Chứ người bình thường chỉ cần tầm 30' là thoải mái , sung sướng. Đụ dai thì hại sức chứ hay ho gì.
Mà mấy khi có ông nào đi lâu thế đâu đa số 20-30 phút là xong. Nhanh nhanh mặc quần áo đeo khẩu trang , đội quả nồi cơm điện là phắn. Chứ đâu phải ai cũng như "Ông chú đạp xe đạp" xong còn nằm tâm sự. Mà ông chú đấy thì chỉ đi vào tầm sáng nên quỹ thời gian nhiều, thoải mái. Chưa kể đến ông nào yếu sinh lý , vừa cho vào đã ra. Đm lắm khi 300k còn chưa được một nhấp. Vậy nên ngày 15 vé nó chỉ bé như hạt vừng. Còn không có đủ khách cho bọn nó đi thêm ấy chứ.
À còn các ông hỏi đi nhiều thế sao chịu được . Tôi thì cũng chẳng biết là đau hay không..!.?? Nhưng làm được 2 tháng chưa bao giờ tôi thấy đứa nào về kêu em đi nhiều quá đau không làm được anh ạ.
Tôi cũng dặn chúng nó suốt :
- Ốm đau thì xin nghỉ , khoẻ lại làm. Cố làm tiền thuốc lại quá tiền vé.
- Ốm đau thì xin nghỉ , khoẻ lại làm. Cố làm tiền thuốc lại quá tiền vé.
Ở quán không có tình trạng ép đi đâu nhé, các ông cứ nghĩ xem , quán xá nằm ở mặt đường, xe cộ tấp nập , chúng nó đứa nào cũng có một ông Gia Cát Smartphone . Sống ác với tụi nó thì nó ra đi không một lời từ biệt luôn ấy chứ. Kể cả là tôi có cầm mỗi đứa 1-2 chục triệu. Chúng nó đi làm Gái cái nó cần là một chỗ ổn định và chủ tốt. Chứ đã sợ thì tiền nó cũng chẳng cần, còn người nó đi chỗ khác làm lại ra tiền. Chẳng thế mà cái Hoa hồi trốn ra đây mà tôi kể lúc đó trên người nó chỉ có mỗi bộ quần áo nhớ không..??? ( ông nào không nhớ lục lại nhé). Hôm đó tôi có hỏi nó như này :
- Trốn đi không tiền , không quần áo mà em cũng dám trốn à. Không sợ nó bắt cóc hay sao..!.??
Nó trả lời cụt lủn :
- Còn Lồn là còn tiền anh ơi. Lo gì...!??
- Còn Lồn là còn tiền anh ơi. Lo gì...!??
Đm , câu nói đáng được ghi vào sử sách. Mà đéo thể sai đi đâu được. Nó còn kể thêm :
- Hồi trước em có hai đứa bạn , chúng nó rủ em đi chơi. Thuê khách sạn rồi bay nhảy với nhau trong đó. Có 20tr tiêu sạch. Không đủ trả tiền phòng. Vậy mà hai con kia gọi cho ba thằng , đến mỗi đứa đi một vé thế là có tiền trả tiền phòng.
- Hồi trước em có hai đứa bạn , chúng nó rủ em đi chơi. Thuê khách sạn rồi bay nhảy với nhau trong đó. Có 20tr tiêu sạch. Không đủ trả tiền phòng. Vậy mà hai con kia gọi cho ba thằng , đến mỗi đứa đi một vé thế là có tiền trả tiền phòng.
Đây thật sự là những pha Thần Lồn Cứu Chúa nếu mà không nghe chính mồm thân chủ kể thì bố tôi cũng đéo tin. Cứu net thì tôi nghe nhiều chứ gọi đến Nện lấy tiền cứu Khách Sạn thì mới nghe lần đầu. Giờ thì tôi phải gật gù công nhận cái câu : "Còn Lồn Là Còn Tiền" là Chân "Ný" .
Lại hơi Lạc tí rồi, tiếp vấn đề đau hay không đau. Chúng nó đi làm đứa nào cũng đều có mang bôi trơn . Gõ ngay Google đánh chữ "Gel K.Y" rồi quay lại đây. Mỗi đứa có một tuýp để trong túi xách. Kiểu như dụng cụ hành nghề, các ông đi xây thì phải có cái bay , tôi làm bếp thì phải có chảo , chúng nó làm gái thì phải có bao với gel . Nghề nào thì dùng nấy. Mà khốn nạn nhất là nhìn cái tuýp bôi trơn ấy không khác gì tuýp thuốc đánh răng P/S . Kể ra thì thấy không biết tôi Ngu hay là May.
Chuyện nó như này :
Có một hôm đêm rồi , quán chuẩn bị đóng cửa ngủ thì tôi mới đi đánh răng. Lười vào nhà tắm vì tầm đó nhiều đứa nó dùng. Mà nói luôn đợt đó tôi mới làm được mấy ngày còn ngại. Làm cốc nước cầm cái bàn chải thì tôi thấy quả K.Y này trên bàn. Đlm nghĩ là kem đánh răng tôi mới gọi với :
- Kem đánh răng đứa nào a xin một ít. Của anh để trong nhà tắm mà chúng mày trong đó suốt không lấy được.
Đang định bóp cho vào bàn chải thì cái Trang chạy ra :
- Ấy ấy...Cái đấy là bôi trơn của em , không phải kem đánh răng đâu.
- Ấy ấy...Cái đấy là bôi trơn của em , không phải kem đánh răng đâu.
Ối đm , phúc tổ nhà tôi , may quá là may. Cái Trang khi đó tôi nhìn đúng kiểu thiên thần có cánh. Cầm tuýp bôi trơn trên tay nhìn mất mấy giây tôi đéo thấy chữ P/S đâu cả. Chậm 1-2 phút nữa thôi là tôi bôi trơn cmn cả Mồm rồi. Thoát nhục trong gang tấc nhưng tôi vẫn còn thắc mắc là éo biết đánh vào nó có ra bọt không nhỉ..!? Ông nào thử đi rồi làm quả rì viu cho mọi người biết.
Đấy! chúng nó có dụng cụ với bảo hộ đầy đủ. Chứ nói thật ngày 10 mấy cái, nước đâu chảy kịp, mà toàn người lạ, già , bựa , say đủ các kiểu thì làm gì có cảm xúc. Nhưng chúng nó cũng đá quá quen với sự Chai Lỳ đó rồi. Vì đây là cái nghề của bọn nó mà. Vậy thôi nhưng mà đứa nào cũng có người yêu , trên mạng có mà gần chỗ làm cũng có. Thế nên là cứ đến ngày đèn đỏ không làm được , chúng nó xin đi chơi là tôi cho đi luôn. Nhưng phải bắt thằng kia đến đón , tôi phải lấy số đt, xem chứng minh mặt mũi như nào. Không làm thế , mấy con óc ngắn này nó lại lừa cho ra cửa khẩu thì ai cứu. Mà khốn nhất là nó đưa nhân viên nhà mình đi đâu còn có chỗ mà gõ đầu. Mấy thằng thanh niên chỗ đó có cho thêm tiền cũng chẳng dám đưa nhân viên đi không trả lại.
Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8 |
Vừa là giữ cho mình , vừa là phòng cho chúng nó. Nhưng tôi vẫn không muốn để chúng nó yêu đương vớ vẩn. Toàn bọn lợi dụng ấy mà , khi thì nạp anh cái thẻ, khi thì hẹn xin 30' đi Chùa một phát. Tôi biết hết nhưng nói không nghe thì chịu. Còn khoản xin đi 30' kia thì chỉ thỉnh thoảng , có lý do hợp lý với vào ban ngày thì tôi cho đi. Mấy ông nhõi con tinh ăn muốn Nện free nhưng tiền lại cứ bị Quên thì không ai bằng. Nói nhõi con vì chúng nó toàn yêu mấy thằng bằng tuổi có khi còn nhỏ hơn, nhỏ nhưng lại bằng hoặc lớn so với "tuổi thật" của chúng nó.
Tuổi của đám nhân viên vẫn luôn là ẩn số với tôi. Bọn nó không dám nói tuổi thật nhưng tôi cũng chỉ cần biết cái tuổi chúng nó nói đủ để tránh rắc rối là ok.
Lúc nào mà không có khách ngồi nghe chúng nó nói chuyện thôi cũng đủ đỏ cả mặt. Con Dung thì bá rồi, nên những câu chuyện về khách của nó thì vãi loằn, vừa ăn hoa quả nó vừa kể :
- Tối qua đi một thằng cao , to còn có hình xăm nữa. Nhưng chim bé đúng bằng đầu ngón tay....Cởi quần ra thằng bé còn ngại.
Đou ma con bóc phốt này đểu thật, thế mà lúc nó đi với thằng đó về quán tôi còn thấy hai đứa tình tứ, ôm vai bá cổ , vậy mà giờ nó đã bóc được ngay. Xong nó tiếp :
- Chim to thì chỉ có ông già đạp xe ấy, ông đấy to lắm , phải bằng nửa cổ tay , mà lại còn đụ lâu. - Nó vừa nói vừa cười.
Cái Mỹ đế vào :
- Đúng , đúng...Ông đấy to lắm . Nhưng hôm đi với em không lên được. Mà ông ấy không tắm xà bông ở nhà nghỉ. Em thấy ông ấy gọi cục Lai Boi trong tờ báo mang đi tắm.
- Đúng , đúng...Ông đấy to lắm . Nhưng hôm đi với em không lên được. Mà ông ấy không tắm xà bông ở nhà nghỉ. Em thấy ông ấy gọi cục Lai Boi trong tờ báo mang đi tắm.
Dung gật đầu : - Ừ đúng rồi, ông ấy lần nào cũng thế. Kiểu như sợ bẩn.
Đang bàn tán về chim cò, đúng chuyên môn nên bạn nào cũng hồ hởi , Hương cũng tiếp chuyện :
- Em sợ đi thằng nào to lắm, một lần đi khách ở nhà nghỉ Hoàng Mai mà em đau mấy hôm. Thằng đó nó to mà đi còn ác nữa. Lúc xuống cầu thang mà e suýt gục vì đau.
- Em sợ đi thằng nào to lắm, một lần đi khách ở nhà nghỉ Hoàng Mai mà em đau mấy hôm. Thằng đó nó to mà đi còn ác nữa. Lúc xuống cầu thang mà e suýt gục vì đau.
Rồi nào là bi bủng , khuyên khủng các kiểu con đà điểu dần dần được các mẹ liệt kê hết. Có khi đến cánh đàn ông còn đéo thể hiểu rõ thằng Cu của mình bằng các chị ấy. Nhưng sau cùng chuyện của cái Ngọc mới là máu me, nghe mà thốn nhất , Ngọc kể :
- Đợt mới làm á, em đi với một thằng còn là học sinh . Lúc cho vào vừa dập thì nó kêu đau không chịu được. Rút ra thì máu me be bét. Em sợ hết hồn, không biết bị làm sao. Gọi cho chủ thì chủ nó bảo hay em đến tháng. Nhưng đến tháng em phải biết chứ. Lấy khăn lấy giấy lau cho nó mà đỏ loe, đỏ loét.
Lúc sau thằng đó mới bảo đây là lần đầu tiên đi chơi Gái. Bố ấy bị rách bao quy đầu, nghe kể mà cũng thấy nhột . Đó cũng là kinh nghiệm làm việc, thế nên sau này mà thấy mấy ông choai choai đi Nện , tôi hay hỏi :
- Mới đi chơi lần đầu hay sao hả em..!?
- Mới đi chơi lần đầu hay sao hả em..!?
Thằng nào mà Gật thì tôi điều cho em Dung kinh nghiệm đầy mình , đảm bảo không có Đổ Máu. À còn vấn đề đặt thuốc ngay phần đầu đã nói , cái đấy thì tôi đi hỏi bà chị , bà ấy bảo đấy là thuốc chống viêm nhiễm, chúng nó đi làm như này kể cả đeo bao nếu không đặt thuốc vẫn có thể bị viêm, sưng. Éo mẹ , ma sát như thế lại chả viêm. Vậy nên cứ hai ngày là đặt thuốc một lần. Thuốc viên be bé màu trắng, bao giờ đi ngủ không làm nữa thì rửa ráy vệ sinh xong, lấy thuốc đó nhét vào bên trong (.) , sáng mai đi rửa lại là sạch ... Bố nào đang ăn cơm đọc quả này chắc ăn mất ngon còn gì.
Chỉ những lúc bàn tán chuyện nghề, trao đổi kinh nghiệm tôi mới thấy chúng nó Cười tươi như vậy. Trong cái khổ đôi lúc vẫn có cái Vui ...
Bài "Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.