Cô gái từ bỏ chàng trai vì quá nghèo và cái kết không tưởng sau 10 năm gặp lại

Đôi khi những toan tính trong tình yêu lại khiến chúng ta trở thành người thua cuộc. Thừa nhận một điều rằng tình yêu cũng cần có vật chất nhưng đừng để vật chất đó biến chúng ta trở thành người tầm thường và thực dụng.
 
Trong cuộc sống ai cũng có một mảnh ghép phù hợp với mình, nhiều cô gái mong muốn rằng người yêu họ là một thanh niên lịch lãm, đẹp trai trong khi có người chỉ đơn giản muốn chồng tương là một người yêu cô ấy hết lòng. Nhưng đối với cô gái dưới câu chuyện này lại có một sự lựa chọn hoàn toàn khác. Điều ấy đã đẩy cô vào sự tiếc nuối, hối hận hay là một toan tính vụ lợi khác ghê gớm hơn???

Câu chuyện của hai người họ bắt đầu từ một tình yêu đơn phương có khoảng cách, không phải khoảng cách về địa lý mà là một khoảng trống vô hình về vật chất. Trong khi cô gái là con của một gia đình giàu có thì anh chàng chỉ là một thanh niên nghèo khó.

Tình yêu đơn phuong, Cô gái đã từ chối chàng trai vì anh quá nghèo
Tình yêu đơn phương, Cô gái đã từ chối chàng trai vì anh quá nghèo
Anh chàng say mê vẻ đẹp của cô gái và quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Đáp lại sự mong chờ của anh là thái độ khinh khỉnh của cô. “Mức lương hàng tháng của anh chỉ bằng chi phí sinh hoạt hàng ngày của tôi. Anh mơ khi nghĩ rằng tôi đồng ý yêu anh? Chả hiểu điều gì khiến anh hành động như thế này? Tôi không bao giờ yêu anh đâu. Anh hãy đi tìm một cô gái có cùng hoàn cảnh và cuộc sống như anh nhé!”. Cô gái nói rồi bỏ đi để lại chàng trai đứng đó một mình.

Từng câu nói của cô gái như cứa vào trái tim đang bị tổn thương của chàng trai. Anh đã nhớ từng lời, từng lời trong thái độ gằn gọc và coi thường của cô.

trái tim đang bị tổn thương của chàng trai
Trái tim đang bị tổn thương của chàng trai
Thời gian qua đi, thấm thoát cũng đã 10 năm, dường như ông trời đã sắp đặt một tình huống để họ gặp lại. Trong trung tâm thương mại đông người, cô gái nhanh chóng có thể nhận ra chàng trai năm xưa từng bị mình làm cho bẽ mặt vì muốn trèo cao. “Này , thế nào rồi anh? Chồng tôi bây giờ là một người tài giỏi, mỗi tháng anh ấy có thể kiếm 15.700USD, anh có thể vượt qua mức lương đó chứ?”, cô nói và cười nhếch mép.

Người đàn ông nghe xong câu nói của người phụ nữ anh từng yêu tha thiết, bất giác anh cảm thấy đau đớn, thất vọng vì đã không ngừng nhớ về cô trong suốt 10 năm qua.  Anh không nói gì và bình thản nhìn cô.

Bỗng  nhiên, anh chồng cô gái tiến đến bên cạnh, nhìn người đàn ông đứng đó vui mừng nói:  “Chào anh! Chúc anh một buổi chiều tốt lành! Tôi thấy hình như anh quen vợ tôi?”. “Vâng! Cảm ơn anh. Anh cũng vậy nhé! Tôi có quen chị nhà anh”, người đàn ông mỉm cười nói.

Anh chồng quay sang cô gái, “Em yêu, anh muốn giới thiệu với em đây là sếp của anh, anh ấy đang làm chủ dự án 1 tỷ đô mà anh đang làm việc”. Người phụ nữ sửng sốt trước những điều cô đang nghe và không nói được câu gì.

“Anh Alex, tôi có chút chuyện phải đi. Xin lỗi anh chị. Rất vui khi được gặp hai người vào hôm nay”. Đôi vợ chồng đứng đó yên lặng nhìn theo những bước chân của người đàn ông thành đạt cho đến khi anh đi khuất.

Lấy bình tĩnh trở lại, người phụ nữ nghi ngờ hỏi lại chồng: “Đó là sếp của anh?”. “Đúng vậy! Anh ấy là một người đàn ông rất khiêm tốn nhưng anh ấy  từng có một câu chuyện tình yêu buồn. Anh ấy từng yêu một cô gái nhưng cô ấy không chấp nhận vì anh quá nghèo. Anh đã làm việc chăm chỉ, vượt lên cái nghèo và thực sự thành công. Bây giờ, anh ấy là một triệu phú có thể kiếm được hàng triệu, hàng triệu đô la mỗi tháng. Nhưng anh ấy vẫn chưa lập gia đình vì chưa quên được cô gái đó”.

Cô gái từ bỏ chàng trai vì quá nghèo và cái kết không tưởng sau 10 năm gặp lại
Nhưng anh ấy vẫn chưa lập gia đình vì chưa quên được cô gái đó
“Cô gái đó sẽ là một người may mắn nếu cô đồng ý yêu và cưới anh ấy”, anh chồng nói. Tai người phụ nữ như ù đi, cô không nói được câu nào nữa.

Bài "Cô gái từ bỏ chàng trai vì quá nghèo và cái kết không tưởng sau 10 năm gặp lại"
Theo Kênh 13

Bài học của Khổng Tử: Vì sao 3 x 8 = 23?

Bài học của Khổng Tử: Vì sao 3 x 8 = 23?
Bài học của Khổng Tử: Vì sao 3 x 8 = 23?
Nhan Uyên ham học hỏi, là một đệ tử của Khổng Tử, tính tình tốt bụng. Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải. Anh bước đến hỏi, mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải.
Chỉ nghe người mua hét lớn: “Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta 24 đồng?”
Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói: “Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa”.
Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói: “Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt. Đi! ta hãy tìm ông ấy để phân xử”.
Nhan Uyên đáp: “Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy xử lý sao?”
Người mua nói: “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Nhà ngươi sai thì sao?”
Nhan Uyên trả lời: “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan”.
Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.
Khổng Tử nói: “Ba nhân tám là 23”, Nhan Uyên lòng không phục.
Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói: “Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi”.
Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi.
Đối với lời phân xét của Khổng Tử, Nhan Uyên biểu hiện là tuân theo, nhưng trong tâm lại không phục. Anh cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học…Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu:
“Cổ thụ nghìn năm không náu thân, sát nhân không rõ chớ động thủ”.
Nhan Uyên đáp lại một câu: “Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi.
Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa.
Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân”
Nghĩ thầm, sư đồ một lòng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia.
Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao? Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?”
Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ.
Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra một người là thê tử, người kia là muội muội của anh.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói: “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy?”
Khổng Tử có đúng là có thể nhìn trước được tương lai? Hãy cùng xem tiếp…
Nhan Uyên cảm thấy kính phục sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử
Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói: “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con: “Ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”.
Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!”
Mạng người quan trọng hay địa vị quan trọng?
Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói ba nhân tám bằng 23 là đúng, con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói ba nhân tám bằng 24 mới đúng, người mua kia thua, đây là một mạng người đó. Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn?”
Nhan Uyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần”.
Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ.
Trong một bài hát tuyệt vời của Khắc Lý Lâm: “Nếu như mất đi bạn, được cả thế giới cũng để làm gì?”
Cũng như vậy, đôi khi bạn tranh đấu giành được điều bạn cho là lẽ phải, nhưng điều mất đi có lẽ còn quan trọng hơn, Luôn luôn phân rõ sự tình nặng nhẹ, đừng gắng sức tranh giành, rồi sau hối hận không kịp.
Rất nhiều chuyện không cần tranh giành, lùi một bước biển rộng trời cao.
Hơn thua với khách hàng, thắng ấy cũng là thua (khi sản phẩm mới cần đổi mẫu, bạn sẽ biết).
Hơn thua với ông chủ, thắng ấy cũng là thua (cuối năm lúc đánh giá thành tích, bạn sẽ biết).
Hơn thua với người già, thắng ấy cũng là thua (người ta không để ý tới bạn đâu, bạn vẫn phải tự mình làm thôi).
Hơn thua với bằng hữu, thắng ấy cũng là thua (làm không tốt sẽ mất đi một người bạn).
Lá trà nhờ nước sôi mới có thể tỏa ra mùi hương thơm ngát,
Sinh mệnh vượt qua bao trắc trở, mới để lại tiếng thơm cho đời…
Hiểu được điều đó sẽ luôn luôn cảm ơn cuộc đời… vậy là hạnh phúc nhất đấy.
Giáo dục là một vấn đề vô cùng trọng yếu,
Bất luận điều gì chưa rõ, hãy cùng nhau bàn bạc giải quyết.
Nếu không, sai một niệm có thể sẽ hỏng một đời…
Thật là những suy nghĩ sâu sắc!

Bài "Bài học của Khổng Tử: Vì sao 3 x 8 = 23?"
Nguồn Daikynguyenvn.com - Theo Tinhhoa.net

Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe nhưng sao lại bị đàn áp ở Trung Quốc?

Vào thập niên 70 của thế kỷ trước tại Trung Quốc, phong trào tập khí công phát triển mạnh mẽ rồi đạt đến cao trào. Hồi đó ở Trung Quốc ai cũng biết về khí công ở các mức độ khác nhau và hầu như gia đình nào cũng có người tập.
Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe nhưng sao lại bị đàn áp ở Trung Quốc?
Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe nhưng sao lại bị đàn áp ở Trung Quốc?
Không chỉ có người dân tham gia luyện tập để giữ gìn sức khỏe, mà nhiều nhà nghiên cứu cũng tiến hành tìm hiểu khả năng trị bệnh của khí công. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng tập khí công có khả năng khai thông các kinh mạch và huyệt đạo, giúp chữa bệnh và nâng cao sức khỏe. Các nhà khoa học cũng đã kiểm chứng được rằng các khí công sư có khả năng phát xuất ra năng lượng như sóng hạ âm, siêu âm, tia hồng ngoại, tử ngoại, neutron v.v… Những vật chất này phát ra nhiều hơn ở người thường đến hàng chục và thậm chí hàng trăm lần và năng lượng này có khả năng chữa bệnh.
falungong_1992_1999
Cảnh một buổi tập Pháp Luân Công thường thấy ở Trung Quốc trong những năm 1992-1999
Một báo cáo thống kê của Ủy ban Thể thao Quốc gia Trung Quốc trước năm 1999 về hiệu quả chữa bệnh của Pháp Luân Công đối với 28.571 người tập cho thấy: 23.619 người sau khi luyện tập đã khỏi bệnh và cơ bản bình phục, chiếm 82,7%; 4.616 người sau khi luyện công đạt được chuyển biến tốt, chiếm 16,2%; 336 học viên sau khi luyện công không chuyển biến, chiếm 1,2%. Nói chung hiệu quả chữa bệnh lên tới 98,8%. Các loại bệnh tật liên quan rất đa dạng, bao gồm các bệnh về tiêu hóa, xương, khớp, và bệnh tim là nhiều nhất.
Tại hai lần “Hội Sức khỏe Đông phương” năm 1992 và 1993, Pháp Luân Công đã liên tiếp giành được các danh hiệu cao quý nhất như ‘Minh Tinh Công phái’, ‘Giải Vàng Đặc biệt’, giải thưởng ‘Thúc đẩy Tiến bộ Khoa học’, và người sáng lập Pháp Luân Công là ông Lý Hồng Chí đoạt giải thưởng ‘Khí công Sư được yêu thích nhất’.
falungong_minh_tinh_congphai
Ngày 19 tháng 07 năm 1998, Thời báo Kinh tế Trung Quốc đã đăng bài báo có tựa đề: “Tôi có thể đứng dậy!” Bài báo kể về câu chuyện của cô Tạ Tú Phân, một người nội trợ ở thành phố Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc, bị liệt hơn 16 năm, nhưng đã có thể đi lại sau khi cô bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
falungong_news_1998
Tính cho đến nay Pháp Luân Công đã nhận được hơn 3.000 giải thưởng và giấy công nhận trên toàn thế giới vì những lợi ích về tinh thần, đạo đức và sức khỏe. Ông Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã 5 lần được đề cử giải Nobel Hòa bình và được Nghị viện Châu Âu đề cử cho giải thưởng Tự do Tư tưởng Sakharov. Ông được trao tặng giải “Tự do Tín ngưỡng Quốc tế” của tổ chức Ngôi nhà Tự do (Freedom House) và giải “Lãnh tụ Tinh thần.” Trong “Danh sách 100 Thiên tài Đương đại” năm 2007, ông Lý Hồng Chí được xếp hạng thứ 12, là người Hoa có ảnh hưởng lớn nhất đến thế giới đương thời. Năm 1996, Đại sư Lý và gia đình đã tới định cư ở Hoa Kỳ theo chương trình “Nhân tài Kiệt xuất”.
falungong_3000_awards
Hơn 3000 giải thưởng và giấy công nhận quốc tế dành cho Pháp Luân Công và ông Lý Hồng Chí

Hiện nay, Pháp Luân Công đã được phổ biến ở 114 quốc gia và các cuốn sách của Pháp Luân Công đã được dịch sang hơn 38 ngôn ngữ.
falungong_new_york
Pháp Luân Công tại New York – Mỹ
falungong_korea
Pháp Luân Công tại Hàn Quốc
falungong_taiwan
Pháp Luân Công tại Đài Loan
falungong_vietnam
Pháp Luân Công tại Việt Nam
falungong_hongkong
Pháp Luân Công tại Hồng Kông
Sự thật và nguyên nhân của cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc
Hiện nay thông tin về cuộc đán áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã được cả thế giới biết đến. Ông Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là người đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công với một chính sách bức hại rất tàn nhẫn “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể”.
Screen Shot 2015-02-23 at 6.55.44 AM
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công bị lên án và vạch trần bởi các nước
Nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế và các quốc gia trên thế giới đã và đang lên án cuộc đàn áp này của chính quyền Trung Quốc, đặc biệt là nạn mổ cướp nội tạng của những người tập Pháp Luân Công còn đang sống được thực hiện trên quy mô lớn ở Trung Quốc dưới sự hậu thuẫn của chính quyền.

Ông David Kilgour là nguyên Thứ trưởng Ngoại giao Canada đã vạch trần việc thu hoạch nội tạng sống trên diện rộng này ở Trung Quốc.
Ngày 18/11/2009 Toà án Quốc gia Tây Ban Nha đã truy tố 5 quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc vì vai trò của họ trong các tội ác tra tấn và diệt chủng đối với những người tập Pháp Luân Công tại Trung Quốc theo nguyên tắc thẩm quyền phổ quát xuyên biên giới. Các bị cáo bao gồm: Cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân; La Cán, người đứng đầu Phòng 610 – lực lượng cảnh sát bí mật trên toàn Trung Quốc chuyên trách đàn áp Pháp Luân Công; Bạc Hy Lai, cựu Bí thư Thành ủy thành phố Trùng Khánh và cựu Bộ trưởng Thương mại; Giả Khánh Lâm, một trong bốn Đảng viên cao cấp nhất của ĐCSTQ và Ngô Quan Chính, Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương ĐCSTQ.
Môn tu luyện an hòa
Môn tu luyện an hòa
Screen Shot 2015-02-23 at 6.54.06 AM
Nguyên nhân chính của cuộc đàn áp này bắt nguồn từ lòng đố kỵ và sự sợ hãi của ông Giang Trạch Dân. Thời báo Đại Kỷ Nguyên xin tóm tắt lại sự việc này như sau:
Vào ngày 25/6/1992, khóa dạy Pháp Luân Công đầu tiên tại Bắc Kinh được tổ chức tại hội trường Cục Vật liệu Xây dựng Quốc gia. Khóa thứ hai bắt đầu ngày 15/7/1992 tại hội trường Pháo binh số 2, Quân đội Trung Quốc, cũng ở Bắc Kinh.
Những người theo học các khóa này thuộc tầng lớp cao của xã hội Trung Quốc. Nhiều học viên là bộ trưởng và quan chức cấp cao ở cấp cục, tỉnh và nhà nước, và thậm chí có cả vợ của một ủy viên thường vụ Bộ chính trị ĐCSTQ.
Nhiều quan chức cao cấp đã nghỉ hưu cũng theo học Pháp Luân Công. Sau khi trải nghiệm việc tập Pháp Luân Công có thể chữa bệnh, tăng cường sức khỏe và đề cao đạo đức như thế nào, họ muốn nhiều người hơn nữa cũng thu được lợi ích từ môn tập này.
Trong khi làm Bộ trưởng Ngoại thương và Kinh tế và sau đó là Phó Thủ tướng thứ nhất, ông Lý Lan Thanh (người sau đó đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công) có một đồng nghiệp lâu năm cũng theo tập Pháp Luân Công. Người đồng nghiệp này đã giới thiệu Pháp Luân Công cho ông Lý Lan Thanh và tặng ông này một cuốn “Chuyển Pháp Luân” – cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Hồi đó, các quan chức như Phó Thủ tướng, Chủ tịch và Phó Chủ tịch Quốc hội, và Chủ tịch và Phó Chủ tịch Ủy ban Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc đều đã đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Ông Vương Phương, cựu Bộ trưởng Công an, cũng tập Pháp Luân Công. Thủ tướng Lý Bằng cũng đã đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Ông Lý Bằng ở bên cạnh nhà ông Giang Trạch Dân và đã tặng ông Giang một cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Vào khoảng năm 1994, vợ của ông Giang Trạch Dân là bà Vương Dã Bình đã mời một người đến nhà ở Trung Nam Hải (trụ sở các văn phòng và nhà ở của những người lãnh đạo cao cấp nhất của ĐCSTQ) để dạy Pháp Luân Công cho mình, và bà bắt đầu tập tại nhà.
Ông Hồ Cẩm Đào biết về Pháp Luân Công vào năm 1998. Ông Trương Mạnh Nghiệp, một người bạn học ở trường Đại học Thanh Hoa, đã giới thiệu môn tập này cho ông Hồ. Ông Hồ, vợ ông là bà Lưu Vĩnh Thanh, và ông Trương Mạnh Nghiệp cùng học tại Đại học Thanh Hoa trước kia. Họ là bạn học trong 6-7 năm và chơi rất thân với nhau.
Sức khỏe của ông Trương Mạnh Nghiệp rất kém khi còn ở trong trường; thậm chí ông đã phải nghỉ ốm một năm. Sau đó ông bị tích dịch, triệu chứng của bệnh xơ gan giai đoạn cuối. Toàn bộ khuôn mặt của ông bị phù, và các bác sĩ nói rằng ông sẽ không sống được lâu, nhưng các bệnh tật của ông đều đã khỏi sau khi ông tập Pháp Luân Công.
Ông Trương Mạnh Nghiệp đã kể với ông Hồ về những trải nghiệm của mình trong dịp hội trường năm 1998. Vào năm 1999, ông Trương gửi nhiều cuốn sách của Pháp Luân Công cho vợ ông Hồ là bà Lưu Vĩnh Thanh, và bà Lưu đã viết bưu thiếp cảm ơn.
Nghe nói rằng bà Lưu Vĩnh Thanh cũng đã học Pháp Luân Công. Khi ông Hồ Cẩm Đào có cuốn “Chuyển Pháp Luân”, ông nói, “Đây là một cuốn sách để tu Phật, không thể để tùy tiện được. Cần phải để ở trên giá sách.”
Sau khi nghe tin rằng ông Giang Trạch Dân đã quyết định đàn áp Pháp Luân Công, bà Lưu Vĩnh Thanh viết một lá thư cho ông Trương Mạnh Nghiệp, khuyên ông phải cẩn thận. Sau đó, ông Giang cố ý bắt ông Trương Mạnh Nghiệp và khiến ông Trương trở thành người tập Pháp Luân Công đầu tiên bị kết án ở tỉnh Quảng Đông.
Ngay từ năm 1993, ông Giang Trạch Dân đã thường xuyên nghe nói về ông Lý Hồng Chí. Nghe nói rằng một người thân cận với ông Giang quan tâm đến Pháp Luân Công và thỉnh thoảng lại nói về Pháp Luân Công với ông Giang, chẳng hạn như ai đó đã khỏi bệnh nhờ tập Pháp Luân Công, hay có người được khiêng vào giảng đường của ông Lý Hồng Chí và sau đó có thể tự đi ra mà không cần người giúp đỡ.
Thỉnh thoảng, người này nói về việc ông Lý Hồng Chí nói với một số người lãnh đạo cao cấp về các đời trước của họ như thế nào. Ông Giang cũng muốn nghe về các đời trước của mình. Một hôm khi ông Giang đang nằm nghỉ trên giường thì người này bước vào. Ông Giang nhảy ra khỏi giường và nôn nóng hỏi, “Ông Lý Hồng Chí có nhắc đến tôi không? Ông ấy có nói tôi là ai trong các đời trước không?” Người đó trả lời là không. Mọi người ở đó giật mình về sự thất vọng và tức giận của ông Giang khi nghe thấy vậy.
Mọi người rất kính trọng và biết ơn ông Lý Hồng Chí. Thỉnh thoảng ông Giang lại nghe mọi người nói chuyện về tính cách cao thượng và sự chính trực hiếm có của ông Lý Hồng Chí với thái độ rất ngưỡng mộ. Tất cả những điều này đã khiến ông Giang cảm thấy rất đố kỵ.
Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch viết “Pháp Luân Công đối với đất nước và nhân dân chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại” vào báo cáo điều tra của chính quyền Trung Quốc đối với Pháp Luân Công và còn ghi thêm rằng “được lòng dân là được thiên hạ, mất lòng dân là mất thiên hạ”.
Vào ngày 25/4/1999, hơn 10 ngàn học viên Pháp Luân Công đã thỉnh nguyện ôn hòa tại Trung Nam Hải để đề nghị chính quyền trả tự do cho những người tập Pháp Luân Công ở thành phố Thiên Tân bị bắt một cách bất hợp pháp. Ông Chu Dung Cơ đã ra bảo các học viên cử một số người làm đại diện để vào nói chuyện với ông. Ông Chu đã lắng nghe lời thỉnh nguyện và cuối cùng đồng ý ra lệnh cho cảnh sát Thiên Tân thả người.
Vào tối 25/4/1999, ông Giang viết một bức thư cho tất cả các ủy viên Bộ Chính trị. Ông Giang viết trong bức thư rằng, “Chẳng lẽ học thuyết Mác-xít của những người cộng sản, niềm tin của chúng ta vào chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần, lại không thể đánh bại những gì mà Pháp Luân Công đề cao hay sao?” Bức thư này đã được in và lưu hành.
Tại cuộc họp của Ban Thường vụ Bộ Chính trị, tất cả sáu ủy viên thường vụ khác (trong tổng số bảy ủy viên) đều đã lập luận phản đối việc đàn áp Pháp Luân Công. Ông Chu Dung Cơ nói: “Mong ước lớn nhất của họ chỉ là để trở nên khỏe mạnh… Vì vậy tôi nghĩ rằng không có lý khi lập luận rằng những người này có tham vọng chính trị. Hơn nữa, chúng ta không thể quay trở lại việc giải quyết các vấn đề tư tưởng bằng các cuộc vận động chính trị được. Việc này không tốt cho mục đích chính của chúng ta trong phát triển kinh tế, và còn tồi tệ hơn cho hình ảnh mở cửa của Trung Quốc.”
Ông Giang nhảy lên khi nghe thấy vậy và thét lên, chỉ thẳng tay vào ông Chu, “Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đảng và đất nước sẽ chết!” Sự tức giận của ông này đã làm những người khác sợ hãi.
Ông Chu, người đã từng bị dán nhãn là một người “cánh hữu” vì một lời nhận xét của ông vào năm 1958, trở nên im lặng. Vì lời nhận xét trước kia của mình mà ông đã bị bức hại trong gần 20 năm, và phải nếm mùi quả đấm sắt mà ĐCSTQ sử dụng với những người bất đồng quan điểm.
Để bắt các ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị khác đồng ý loại bỏ Pháp Luân Công, ông Giang đã có âm mưu cùng với người phụ trách An ninh Quốc gia thời bấy giờ là ông Tăng Khánh Hồng để cung cấp thông tin tình báo giả thông qua các điệp viên ở Mỹ. Những thông tin giả này nói rằng người sáng lập Pháp Luân Công được CIA ủng hộ và đã nhận hàng chục triệu đô-la từ CIA. Ông Giang đã công bố “thông tin tình báo quan trọng” này cho Trung ương Đảng. Các ủy viên Ban Thường vụ khác không thể biết được là điều đó có đúng hay không nên đã phải im lặng.
Vào ngày 10/6/1999, ba ngày sau khi phát biểu tại cuộc họp của Ban Thường vụ Bộ Chính trị, ĐCSTQ đã thành lập “Ban Chỉ đạo Xử lý Vấn đề Pháp Luân Công,” hay còn gọi là Phòng 610. Hai ông Lý Lan Thanh và La Cán là hai người lãnh đạo cao nhất và nhì của phòng. Cơ quan này, tương tự như Ban Cách mạng Văn hóa Trung ương thời Mao Trạch Đông và Gestapo của Hitler, được giao đặc quyền đứng trên pháp luật.
Các chiến lược chính của ông Giang trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công bao gồm “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể.” Ông này đã tiêu hủy các cuốn sách của Pháp Luân Công, phong tỏa thông tin trên Internet, và bôi nhọ Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông. Ông Giang cũng phạt nặng các học viên, tịch thu tài sản cá nhân của họ, đuổi việc và sách nhiễu việc làm ăn của họ.
Các học viên bị hủy hoại thân thể bằng cách đánh đập tàn nhẫn, tra tấn, ngược đãi, và bị mổ lấy nội tạng khi họ vẫn còn sống. Cảnh sát được khuyến khích tra tấn các học viên bằng cách được phép coi những cái chết do bị tra tấn là tự tử, thiêu xác mà không cần xác định danh tính, và thông qua việc thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn đang sống để bán lấy tiền.
Để kích động lòng thù hận đối với các học viên Pháp Luân Công, ông Giang đã ra lệnh cho ông La Cán dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn vào năm 2001, trong đó những người không phải là học viên giả dạng làm học viên và tự thiêu. Tin tức về việc này đã được lan truyền ra khắp thế giới thông qua các phương tiện truyền thông của chính quyền Trung Quốc với một tốc độ chưa từng có.
Vụ việc này đã sớm bị nhiều tổ chức quốc tế phát hiện ra là một trò lừa bịp. Khi được hỏi, một nhân viên tham gia vào việc sản xuất câu chuyện tự thiêu này nói rằng một số cảnh trong các bản tin của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) về vụ tự thiêu đã “được quay sau đó.”
Cả thế giới lên án phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Công. (Ảnh: Đại Kỷ Nguyên)
Cả thế giới lên án phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Công. (Ảnh: Đại Kỷ Nguyên)
Ông Giang Trạch Dân cũng thành lập một lực lượng đặc vụ để ám sát người sáng lập Pháp Luân Công. Một phần trong lệnh của ông này là, “phải cải tiến hoạt động, lập ra nhiều kế hoạch khác nhau. … Việc ám sát phải thành công.”
Ông Giang đã chấp nhận rủi ro khi sử dụng tiền của của nhà nước, hủy hoại nền tảng đạo đức của nhân dân Trung Quốc, và hủy diệt tương lai của chính quyền Trung Quốc bằng cách dùng các thủ đoạn tàn bạo và vô nhân đạo để đàn áp các học viên Pháp Luân Công, là những người tu Phật.

Đối với các nước phát triển, nhân tính và sự tôn trọng các quyền tự do của con người là thước đo nền văn minh, đạo đức và tiến bộ xã hội.

Chính quyền của ĐCSTQ thực thi chính sách đàn áp và bức hại tàn nhẫn đối với Pháp Luân Công, Tây Tạng là vi phạm quyền tự do tín ngưỡng của con người và đi ngược lại những giá trị đạo đức căn bản.

Bài "Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe nhưng sao lại bị đàn áp ở Trung Quốc?"
Tấn Thành tổng hợp
Theo daikynguyenvn.com

Giả làm công an lừa tình hàng chục thiếu nữ

Lột mặt “thượng úy” lừa tình hàng chục thiếu nữ
Ngoài "nghề" đục két sắt, trộm tài sản, Thân còn giả danh công an mang hàm thượng úy để lừa đảo, chiếm đoạt thân xác hàng chục thiếu nữ nhẹ dạ.

Ngày 4/8, Công an huyện Gia Lâm (Hà Nội) đang tạm giam Nguyễn Văn Thân (quê Hà Nam) để điều tra về hành vi Trộm cắp tài sản.

Theo điều tra ban đầu, sáng 28/7, lực lượng công an và người dân bắt quả tang đối tượng Thân đang đột nhập, trộm tài sản một ngôi nhà ở xã Đa Tốn.

Tại cơ quan công an, Thân khai nhận gây ra 4 vụ đột nhập, trộm cắp tài sản khác.

Cụ thể, hôm 22/7, Thân lẻn vào nhà một người dân ở thôn Đào Xuyên, dùng công cụ phá két sắt lấy được 7 chỉ vàng và dây chuyền.

Trong tháng 1, Thân gây ra 2 vụ trộm ở địa phận Đa Tốn và Kiêu Kỵ (Gia Lâm), lấy được nhiều trang sức vàng và tiền.

Ba tháng sau, Thân mò đến địa phận xã Kiêu Kỵ, phát hiện nhà dân không khóa cổng và cửa nhà, đã lẻn lên tầng 2, dùng xà cầy phá két sắt lấy chiếc kiềng và đôi hoa tai vàng.

Khi đi xuống dưới, Thân đụng chủ nhà đi về. Gã giảo hoạt, vờ là nhân viên đến tư vấn lắp truyền hình vệ tinh. Đến khi kẻ gian bỏ đi, chủ nhà mới biết bị trộm tài sản.

Quá trình đấu tranh, cơ quan công an thu giữ tang vật gồm kìm cộng lực, xà cầy, tay công, bộ tuốc-nơ-vít đa năng và 15 triệu đồng – số tiền Thân có được do bán tài sản trộm cắp.

Tang vật vụ án lừa tình
Khám xét trong người Thân, cơ quan chức năng tìm thấy chiếc điện thoại di động với bức ảnh nền màn hình chụp hắn mặc bộ quân phục công an, đeo hàm thượng úy.

Khi bị bắt về tội trộm cắp, Thân lẻo mép “khoe”, với bộ trang phục và hàm thượng úy “giả”, anh ta dễ dàng làm quen với một số cô gái trẻ, đặt vấn đề yêu đương.

Hàng chục cô đã bị hắn lừa cả tình lẫn tiền nhưng không ai dám tố cáo.

Hiện vụ việc đang được công an huyện Gia Lâm, điều tra mở rộng.

Bài "Giả làm công an lừa tình hàng chục thiếu nữ"
Nguồn: Soha.vn

Nhật và nô lệ tình dục thời Thế chiến II

Phụ nữ Hàn Quốc bị buộc làm nô lệ tình dục cho quân đội Nhật
Phụ nữ Hàn Quốc bị buộc làm nô lệ tình dục cho quân đội Nhật
Bảy mươi năm sau khi Đại chiến Thế giới II kết thúc, chủ nghĩa xét lại tại Nhật đang ngày càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là trong vấn đề phụ nữ bị buộc làm nô lệ tình dục cho lính Nhật trong cuộc chiến.

Một trong những người lên tiếng mạnh mẽ về chủ nghĩa xét lại là Toshio Tamogami. Ông là người có học, có kiến thức và khi gặp thì tôi thấy là ông người rất lịch sự.

Người từng tổng tham mưu trưởng không lực Nhật hồi năm ngoái đã chạy đua chức thị trưởng Tokyo. Ông về thứ tư, đạt được 600 ngàn phiếu của cử tri.

“Là một quốc gia bại trận, chúng tôi chỉ dạy sử theo những gì bên chiến thắng bắt chúng tôi phải theo,” ông nói.

Trong lịch sử “thực sự” ở thế kỷ 20, theo ông Tamogami thì Nhật Bản không phải là kẻ hiếu chiến mà là người giải phóng. Binh lính Nhật đã dũng cảm chiến đấu để đánh đuổi những kẻ thực dân da trắng bị căm ghét, những kẻ đã nô dịch hóa nhân dân Á châu trong suốt 200 năm.

Nội dung môn sử cũng không có chỗ nào nói về việc Nhật Bản đã tiến hành các vụ thảm sát người Á châu.

Ông Tamogami tin rằng Nhật Bản không xâm lược bán đảo Triều Tiên, mà là “đầu tư vào Triểu Tiên và cả Đài Loan, Mãn Châu nữa”.

Tôi hỏi ông về cuộc xâm chiếm Trung Quốc hồi 1937 và vụ thảm sát dân thường ở thủ đô Nam Kinh.

“Tôi có thể tuyên bố rằng chả hề có vụ Thảm sát Nam Kinh,” ông nói.

Khi tôi hỏi về chuyện phụ nữ Triều Tiên phải làm nô lệ tinh dục cho lính Nhật, ông Tamogami bác bỏ.

Ông tuyên bố rằng đó là “một sự thêu dệt khác” và nói: “Nếu như điều đó là đúng, thì bao nhiêu binh sĩ đã được huy động để dùng vũ lực lôi các phụ nữ đó đi?”

Đây là một cách hiểu lịch sử mà nhiều người Nhật theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan tin vào.

Hồi đầu năm, tại một phiên họp chung tại Quốc hội Hoa Kỳ tại Washington DC, Thủ tướng Shinzo Abe đã tỏ ý hối tiếc sâu sắc về những đau khổ mà Nhật đã gây ra trong thời Đại chiến Thế giới II.

Ông Abe không bác bỏ chuyện đã có những phụ nữ Triều Tiên phải làm nghề mua vui ở các chiến tuyến tại Trung Quốc và Đông Nam Á.

Nhưng ông nói đi nói lại rằng không hề có bằng chứng cho thấy những phụ nữ này bị ép buộc hoặc quân đội Nhật có liên quan tới việc tuyển mộ, giam hãm họ, với ý nói đó là những người làm nghề mại dâm.

Nhật và nô lệ tình dục thời Thế chiến II
Nhật bị cáo buộc là đã ép nhiều phụ nữ Triều Tiên làm nô lệ tình dục phục vụ binh lính Nhật trong thời gian Đại chiến Thế giới II

Đây là một lĩnh vực khá mù mờ.

Các cô gái từ các gia đình nghèo đã bị bán đi để làm nghề mãi dâm tại Nhật Bản, Bắc Hàn và Trung Quốc trong hàng thế kỷ, và chuyện này rõ ràng là vẫn diễn ra trong thời thập niên 1930-1940.

Tuy nhiên, điều đó không loại trừ trách nhiệm của quân đội Nhật.

Điều rõ ràng là vấn đề phụ nữ làm nghề mua vui đang được chính phủ Nam Hàn dùng vì các mục đích chính trị. Nhưng cũng có đủ những bằng chứng khác cho thấy quân đội Nhật đã tổ chức ra cả hệ thống phụ nữ hành nghề này.

‘Chối cãi là lố bịch’

Masayoshi Matsumoto hiện 93 tuổi và sống cùng con gái ở rìa Tokyo. Ông có gương mặt cởi mở, ấm áp và đôi mắt sắc sảo như của thanh niên.

Thời 20 tuổi, ông làm trong đơn vị cứu thương ở vùng tây bắc Trung Quốc.

“Có sáu phụ nữ làm nghề mua vui chỗ chúng tôi,” ông nói với tôi. “Mỗi tháng một lần tôi lại kiểm tra họ xem có bị bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục không.”

“Các phụ nữ Triều Tiên này chủ yếu là phục vụ các sỹ quan,” ông nói. “Cho nên lính trơn khi tấn công các ngôi làng thường hét to, ‘Có gái ngoan nào ở đây không?’ Họ cướp bóc, hãm hiếp hoặc giết chết những người không chịu nghe lời.”

Những người bị bắt được đưa tới đơn vị của ông Matsumoto để làm các phụ nữ mua vui.

Sau cuộc chiến, ông Matsumoto trở thành tu sỹ. Trong nhiều thập niên, ông đã không hề nói gì về những điều ông từng chứng kiến.

Nhưng khi những tiếng nói chối bỏ ngày càng vang lên mạnh mẽ, ông đã cảm thấy giận dữ và quyết định lên tiếng.

“Thật lố bịch… Ông Abe nói như thể đó là điều ông ấy chứng kiến, nhưng ông ấy không hề. Tôi thì có,” ông Matsumoto nói.

“Có người nói với tôi thế này, ‘Người thất bại trong việc nhìn lại và nhận thức được quá khứ thì rồi sẽ lặp lại sai lầm’. Nhưng ông Abe nghĩ rằng chúng ta nên xóa bỏ đi mọi thứ xấu xa mà Nhật đã làm trong quá khứ và giả đò như chả hề có chuyện gì xảy ra. Tôi không tha thứ cho ông ấy được,” ông nói thêm.

Bài "Nhật và nô lệ tình dục thời Thế chiến II"
Nguồn internet