Liệu con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu của bố chồng quá cố?
Có lẽ khi kể ra câu chuyện này tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bao năm
qua tôi đã giữ nó trong lòng không nói ra bởi tôi sợ, sợ định mệnh đã
trói buộc tôi và người đó lại với nhau.
Tôi năm này 28 tuổi còn chồng tôi là 26. Chúng tôi là dân miền trung
nghèo nàn, học ít nên sớm xa rời quê hương vào nam làm ăn khi mới 18,
đôi mươi. Ngẫm cảnh xa quê khổ cực nhưng con người miền Trung kiên cường
ý chí nên chúng tôi luôn nỗ lực phấn đấu tích góp để gửi tiền về quê
cho bố mẹ.
Tôi gặp anh trong một ngày mưa Sài Gòn, nhanh chóng chúng tôi làm
quen và đem lòng yêu nhau. Thấm thoắt cũng được 3 năm, chúng tôi về ra
mắt bố mẹ hai bên xin cưới. Bố mẹ tôi thấy con gái đã ngoài 20, lại gặp
được chàng rể cùng quê hiền lành tốt tính nên đồng ý. Tôi khấp khởi chờ
ngày về gặp bố mẹ chồng để bàn chuyện đại sự.
Nào ngờ, bố mẹ anh trẻ hơn tôi nghĩ. Ấn tượng của tôi, lần đầu nhìn
thấy bố anh là ông ấy rất đẹp trai, hiền lành và có nét phóng khoáng hơn
anh. Bố anh làm nghề may mặc còn mẹ anh làm nội trợ cho một trường cấp
hai.
Thấy tôi bố mẹ anh rất vui, họ đồng ý để chúng tôi đi lại và định
tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, để chúng tôi sớm ổn định công việc rồi tính
kế làm ăn.
Chẳng mấy chốc chúng tôi thành vợ thành chồng lúc đó tôi 23, chồng
tôi 21 tuổi. Những ngày đầu tiên về nhà chồng tôi thấy mọi thứ thật yên
bình. Nhưng rồi, thời gian qua đi sống với nhau cũng có một số va chạm
nhỏ, điều đó không làm tôi bận tâm bằng những cái nhìn của bố chồng dành
cho tôi.
Chính sự quan tâm thái quá của ông ấy khiến tôi sống e dè, nhiều lúc
tôi không nghĩ đó là bố mà là một người đàn ông trung niên đang tràn đầy
sức trẻ. Bố chồng tôi cũng lấy vợ từ năm 18 tuổi và sinh ra chồng tôi.
Tính đến thời điểm này ông mới ngoài 40. Nhìn chồng tôi và ông đi với
nhau, nhiều người cứ ngỡ là anh em.
Giờ mới kể đến người mẹ chồng của tôi. Bà lấy chồng năm 19 tuổi. Mẹ
chồng tôi tuy ngoài 40 nhưng vẫn trẻ đẹp và ăn diện như một thiếu nữ. Bà
rất thích được khen trẻ và đẹp nhất nhà, có lần có người hàng xóm tới
chơi lỡ miệng khen tôi xinh hơn mẹ chồng. Thế là bà giận tôi ra mặt.
Chưa dừng lại ở giận, bà tìm cớ mắng nhiếc tôi, những lúc đó thấy tôi
khóc, bố chồng tôi lại là quân sư hòa giải an ủi tôi. Còn chồng tôi thì
cứ cười khúc khích khiến tôi càng thêm giận.
Tôi bỏ ra bờ ao ngồi một mình, một lúc sau nghe tiếng bước chân tưởng
chồng ai ngờ lại là bố chồng tôi. Ông ấy đúng là người tâm lý hết an ủi
động viên, bố chồng tôi còn đọc thơ cho tôi nghe. Và tôi cảm giác ông
như đang trẻ lại.
Công việc trong nhà gần như bố chồng tôi đảm đương hết, từ hôm lấy vợ
chồng tôi sinh ra tính lười biếng suốt ngày theo bạn rong chơi, đàn đúm
chẳng đoái hoài gì tới tôi nữa. Lấy vợ được hơn 1 năm, chồng tôi xin
phép bố mẹ theo xe Bắc- Nam kiếm tiền theo hội bạn. Thế là bố mẹ chồng
tôi đồng ý. Tôi cũng xin phép vào Nam làm ăn tiếp, nhưng vì sợ phận gái
xa chồng nhiều vấn đề phát sinh, mẹ chồng tôi nhất quyết ngăn cản.
Tôi vò võ ở nhà đợi chồng, mẹ chồng tôi đi làm cả ngày tối mới về để
mặc tôi và bố chồng tự xoay xở mọi thứ. Tôi thực sự lấ làm ái ngại vì
tình huống này. Nhà bố mẹ chồng tôi không có ruộng vườn, chỉ có mỗi
chiếc máy khâu làm công cụ kiếm tiền vì thế tôi theo ông học may. Những
ngày ở nhà với bố chồng tôi thấy mình yêu đời hơn, tôi nghĩ ra nhiều món
ăn để cùng làm với ông. Tôi thích chưng diện những bộ quần áo mà ông
thích.
Những lần chồng tôi về, luôn có những đêm ân ái. Vì phòng chúng tôi ở
cạnh phòng bố mẹ chồng, nhiều lúc tôi rất ngại. Tôi cố gắng kiềm chế để
không phát ra một tiếng động gì, vì tôi không muốn ông biết tôi đang
“làm tình” với chồng.
Cảm thấy có lỗi với chồng, với mẹ chồng, tôi ghê tởm bản thân (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ, có lần bố chồng tôi hỏi, chồng tôi có nhẹ nhàng khi làm
chuyện đó với tôi không. Nhưng tôi không dám nói thật với ông rằng chồng
tôi chẳng ý tứ gì lúc nào cũng ầm ầm như một kẻ thiếu thốn, dù chúng
tôi ân ái rất đều đặn.
Chồng tôi về rồi lại đi, chỉ còn mỗi tôi ở nhà với ông bà. Một chiều
thứ 7 mẹ chồng tôi xin phép ông vào nam theo đoàn trường đi du lịch 2
tuần hè, thế là chỉ còn lại hai chúng tôi với nhau.
Trước đây, tôi với ông cùng học may, làm việc rất thoải mái nhưng
những ngày vắng mẹ chồng mọi thứ trở nên ngượng ngùng hơn, kể cả những
cái chạm tay. Một buổi chiều trời mưa rất to, khi tôi đang trong phòng
tắm, bất chợt mất điện. Tôi sợ quá hét ầm lên, lúc đó đột nhiên cửa mở
một bàn tay ôm đúng ngực làm tôi giật mình. Và rồi cơ thể một người đàn
ông trung niên choàng vào ôm lấy tôi. Đó là bố chồng tôi.
Tôi không hiểu vì sao tôi không hét lên mà tôi chỉ run, rồi những cái
hôn vội vã, thèm khát làm tôi rát cổ họng. Tới giờ tôi không lý giải
được vì sao giây phút đó lại mãnh liệt tới như vậy, tôi như cào cấu vào
người ông ấy. Còn ông ấy chỉ biết thở vội, thở gấp vì được thỏa mãn tôi -
đứa con dâu lăng loàn.
Không chỉ có hôm đó, mà những ngày tiếp theo tối nào chúng tôi cũng
làm việc đó trên chính giường của vợ chồng tôi. Ông ấy nói, ông ấy rất
ân hận nhưng không thể kiềm chế được bản thân. Ông ấy chỉ muốn chạm vào
tôi, sở hữu vợ của con trai mình. Rồi chúng tôi cùng khóc.
Khi mẹ chồng tôi trở về mọi thứ lại trở lại như xưa. Còn tôi và chồng
tự dưng cũng lạnh nhạt. Tôi không còn cảm hứng khi ân ái cùng chồng
tôi, anh ấy tự làm, rồi tự vui. Những lúc đó, tôi chỉ nghĩ tới cơ thể
rắn chắc của bố chồng, bờ vai đó thật ấm áp. Có lẽ tôi đã đi quá giới
hạn? Phải chăng tôi đã yêu bố chồng hơn chồng?
Tôi xin phép bố mẹ chồng về nhà mấy hôm thăm bố mẹ đẻ, nhìn ánh mắt
bố chồng lưu luyến tôi không tài nào hiểu được tâm trạng của mình. Tôi
thấy xấu hổ, tội lỗi và muốn chạy trốn khỏi những suy nghĩ quái gở đang
bủa vây lấy tôi. Ở nhà bố mẹ đẻ được hai ngày, vì quá nhớ ông bố chồng
nhớ những lời nói ấm áp, những cử chỉ điệu bộ dạy tôi học may nên tôi
vội vàng quay lại căn nhà nghiệt ngã đó.
Nhìn thấy ông tôi chạy vội vào phòng ngồi một góc và ông cũng đi
theo, ôm ghì lấy tôi, tay ông lạnh quá. Tôi đặt bàn tay đó vào bầu ngực
đang nóng hổi, rồi đặt vào cổ tôi. Ông giật phăng cúc áo tôi và hôn tới
tấp. Cứ thế chúng tôi lại lao vào nhau, như những người điên.
Và tôi nhớ đó là lần cuối chúng tôi bên nhau. Sau hôm ấy, ông vĩnh
viễn rời xa tôi vì tai nạn trên đường cao tốc sau khi đi lấy vải. Từ đó,
tôi không còn gặp ông nữa. Đám tang hôm đó, tôi khóc như thể ngày tận
thế. Tôi đã kiệt sức vì thương nhớ. Mọi người cứ nghĩ tôi là nàng dâu
hiếu thảo, nào ngờ đâu tôi đang khóc cho người tình - mà số phận nghiệt
ngã đưa chúng tôi đến với nhau. Năm đó, tôi 25 tuổi và tôi đang mang
trong mình một giọt máu của một trong hai người đàn ông đó.
Giờ đây, con trai tôi đã 3 tuổi nhưng chưa một ngày nào tôi sống
trong sự thoải mái. Bởi câu chuyện tình lăng loàn, ngang trái khiến tôi
day dứt. Chồng tôi từ ngày bố mất đã trở nên tu chí làm ăn, anh càng yêu
thương tôi hơn khi đứa con của chúng tôi chào đời.
Cảm thấy có lỗi với chồng, với mẹ chồng, tôi ghê tởm bản thân. Có lẽ
tôi sẽ phải sống trong sự dày vò cả đời khi một một câu hỏi cứ ám ảnh
tôi. Liệu con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu
của bố chồng quá cố?
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.