Tâm sự với phò

Đây có lẽ sẽ là câu chuyện để đời của tôi trong những năm tháng tuổi trẻ, nói một cách đơn giản, nó giống như một thứ kỉ niệm đã thay đổi phần nào cách nhìn nhận của tôi đối với những con người đang làm nghề buôn son, bán phấn.
Tâm sự với phò - Con phò - Cave - Gái làm tiền - ảnh 01
Tôi gặp em trong một quán hát sang trọng giữa lòng thủ đô, dưới ánh mắt của kẻ say men, chẳng có cô gái nào là không đẹp. Em tên Linh, người gốc Nam Định, cái nghề gái quán hát nó đã theo em được hơn hai năm. Tính tôi vốn hay tò mò, định hỏi thêm em vài điều, nhưng có lẽ cuộc gặp mặt giữa tôi với em cũng chỉ là nhất thời, biết thêm về cuộc sống của nhau cũng chẳng để làm gì. Tôi cứ hỏi, còn em chỉ cười cho qua chuyện, thôi thì cứ vui đi đã.

Tàn cuộc, tôi đợi taxi đến đón trước cửa quán hát, thấy em một mình đứng cầm điện thoại hình như cũng đang gọi xe, tôi lân la đến hỏi chuyện, hoá ra khu em trọ lại ở gần với công ty tôi, thế là hai người quyết định đi cùng một xe. Về đến đoạn Trường Chinh, tôi mời em xuống ăn khuya, cũng là để thoả cái thú hiếu kỳ của tôi về đời sống bên lề của những cô gái mà người đời thường hay dè bỉu.

Em tên thật là Hà, quê ở Hải Hậu, cái tên Linh đơn giản chỉ để che mắt thiên hạ. Gia đình em không được trọn vẹn, bố em bỏ đi theo người khác từ khi em còn nhỏ, mẹ em một mình bươn trải nuôi em ăn học, họ hàng hai bên cũng chẳng mấy mặn mà gì với những người thân cô thế cô. Mẹ con lay lắt dựa vào nhau sống cho đến ngày em ra Hà Nội học cao đẳng, được đâu đó gần một năm thì mẹ em ở quê đổ bệnh. Trong nhà lúc ấy cũng kiệt quệ, em vay mượn được chút tiền để đưa mẹ ra Hà Nội thăm khám thì mới phát hiện là ung thư. Các tế bào bệnh đã bắt đầu bước vào giai đoạn lan rộng tới hạch bạch huyết. Mẹ con em như sụp đổ, cuộc đời với em vốn dĩ đã không công bằng, nay lại phải đối diện với những thứ nghiệt ngã mà đời người chẳng ai muốn gặp phải. Bản thân em lúc ấy chỉ hy vọng kiếm được nhiều tiền để chạy chữa cho bệnh tình của mẹ. Xóm trọ em có mấy chị làm quán hát, tiền bạc lúc nào cũng rủnh rỉnh, em đánh liều nhờ họ tìm mối để kiếm tiền. Lần một, lần hai, lâu dần thành quen, em kiếm được đồng tiền bằng cái nghề mà xã hội rẻ rúng, học hành lúc ấy phải bỏ ngang, đêm đi tiếp khách, sáng ngủ, chiều vào viện chăm mẹ. Cuộc đời con người vô tình bước sang một ngã rẽ khác hoàn toàn với những gì mà bản thân em từng mong đợi. Viện phí đội lên ngày một cao, cái việc đi hát của em không đủ chi trả cho những lần xạ trị để kéo dài sự sống của mẹ. Thế là em nhận đi khách, đi tour, chỉ cần có tiền là em sẽ làm, nhưng sức khoẻ của mẹ ngày một yếu, em cần thời gian để vào viện với mẹ nhiều hơn nên việc đi khách cũng ngày một thưa dần.

Đến đây thì hai hàng lệ đã chầu chực trên khoé mắt, tôi cố gắng an ủi và chia sẻ với em, nhưng mỗi người mỗi cảnh, chẳng ai giống ai, dù ta có cố gắng đến mấy thì cũng không thể hiểu hết được nỗi buồn của người khác khi không rơi vào hoàn cảnh của họ. Bản thân em lúc ấy chỉ hy vọng kiếm được nhiều tiền để chạy chữa cho mẹ, dù là thêm một năm, một tháng, một ngày, thậm chí không cần biết bao nhiêu thời gian, chỉ cần mẹ được ở lại bên em, em sẽ cố gắng làm tất cả.

Tôi cũng nửa tin nửa ngờ vào câu chuyện của em, và có lẽ em cũng nhận ra, lời nói từ một người như em sẽ chẳng dễ dàng gì mà khiến cho người khác tin được. Em rủ tôi ngày hôm sau vào viện thăm mẹ cùng em, không biết ma xui quỷ khiến như nào, tôi đồng ý. Em và tôi chia tay nhau lúc 4h giờ sáng, tôi không quên xin số điện thoại của em và hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau tại viện K.
Tâm sự với phò - Con phò - Cave - Gái làm tiền - ảnh 02
Mẹ em nằm trong phòng bệnh tập thể, nhìn khuôn mặt xanh xao của người phụ nữ đang chống chọi lại với bệnh tật mà tôi chạnh lòng. Hỏi han mẹ em được dăm câu, tôi bỏ ra ngoài. Cuộc đời con người thật chẳng biết đâu mà lần, nay sống, mai chết, lúc ấy tôi mới thấy tâm đắc cái câu sống chết có số, phú quý tại thiên.

Tôi dúi vào tay em cái phong bì rồi xin phép mẹ em ra về, bản thân thật sự cũng chỉ giúp đỡ được phần nào. Có lẽ tôi đã nghĩ đúng, em và tôi chỉ là những người đi ngang đời nhau, những người mà ta vô tình được gặp gỡ, được thấu hiểu, được nhìn thấy và cảm nhận những góc khuất trong cuộc đời của họ. Nhưng có lẽ, mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, giữa vòng xoáy bộn bề của cuộc sống, ai cũng có những lo toan, những câu chuyện riêng của mình.

Cách đây bảy tháng, tôi nhận được cuộc điện thoại của em khi đang công tác Sài Gòn, em đánh điện cho tôi, đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng nấc liên hồi, em khóc nhiều lắm, có lẽ đấy cũng chính là cái ngày mà bản thân em chìm vào nỗi buồn đau đớn nhất. Mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng ở viện K, các bác sĩ đang chuẩn bị thủ tục để giúp em đưa mẹ về an táng tại quê nhà. Họ hàng em phần vì thưa người, phần vì ở xa, chỉ duy nhất mình em có mặt tại bệnh viện lúc đó.

Tôi lặng mình, chẳng biết phải nói với em như nào, những tiếc khóc bi ai cứ thế tìm đến từng ngóc nghách trong tâm trí của tôi. Đúng là kiếp người, số phận thăng trầm vốn dĩ chẳng thể đoán định. Dù là ai, sống như nào, nếu như ta không ở trong hoàn cảnh của họ, không hiểu được về những gì mà họ đang phải đối mặt, trải qua, thì chắc chắn rằng, cả cuộc đời này, ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được cặn kẽ về một kiếp người.

Kết thúc chuyến công tác tại Sài Gòn, tôi tìm về Nam Định để thắp cho mẹ em nén nhang, tôi cũng hỏi em về những dự định tiếp tới trong cuộc đời. Em nói với tôi sẽ tìm cách đi lao động Đài Loan, từ bỏ cái nghề buôn son bán phấn nơi phố thị. Có lẽ đây sẽ là quyết định phù hợp nhất với em trong thời điểm hiện tại. Một phương trời mới để quên đi tất cả, quên đi những nghiệt ngã chua cay trong cuộc đời, để hy vọng vào một tương lai bình yên hơn, hạnh phúc hơn… Tôi đưa e chút tiền để e lo ma chay rồi rời đi

Vài ngày trước, trong một buổi nhậu say, tôi cùng với mấy người đồng nghiệp tìm đến địa chỉ thân thuộc. Vì sẵn mối quan hệ của sếp tôi với anh chủ quán, tôi lân la hỏi chuyện anh về Hà. Anh chủ quán nhìn tôi cười nhạt,

-Đm con lol ấy, nó lừa anh, đợt trước mẹ nó mất, nó kêu gọi anh em quyên góp ủng hộ, bọn anh về tận Nam Định thắp hương phong bì mà vẫn bị nó lừa.

Anh chủ quán càng nói càng gắt,

- Con đấy thật ra đéo phải quê Nam Định em ạ, bà mất kia cũng không phải mẹ đẻ nó, chỉ là mẹ nuôi thôi, hôm bốn chín ngày bọn anh tổ chức về Nam Định thì mới biết được con này nhà Quảng Ninh, cái bà mới mất đấy chỉ là mẹ nuôi nó, cơ bản là họ hàng nó thưa người, tang gia bối rối nên bọn anh đéo thể nào nắm bắt được, nó bài kinh vãi lồng. Từ đấy đến giờ cũng có thấy mặt nó đâu, mấy thằng em anh về Quảng Ninh tìm nó thì thấy nhà cửa to đùng ở trong thành phố, bố mẹ cầm bảng lô bảng đề có tiếng, con này ăn chơi bỏ nhà đi suốt, bố mẹ nó từ mặt lâu rồi.

Tôi nghe xong thì chết lặng, địp mẹ hoá ra em lừa tôi, hoá ra em ở Quảng Ninh chứ đéo phải Nam Định, hoá ra bố mẹ em giờ vẫn sống khoẻ. Hoá ra mọi thứ cảm thông giữa người với người bấy lâu nay tôi dành cho em là sai địa chỉ, sai thời điểm, sai luôn cả người. Các cụ dậy cấm có sai, không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, thế mà tôi vẫn nghe, sai lầm, sai lầm vô cùng lớn, lại còn tin em đi Đài Loan . Qua đây, mong các anh em đang có ý định cảm thông cho mấy con phò thì dẹp mẹ nó hết đi, trí trá vl.

Sư cha nó !

152 du khách Việt bỏ trốn tại Đài Loan

Theo Taiwannews, 152 du khách Việt trong 1 đoàn du lịch đến Cao Hùng đã bỏ trốn. Vụ việc khiến chính quyền Đài Loan quyết định ngừng cấp thị thực du lịch cho du khách từ Việt Nam.

152 du khách Việt bỏ trốn tại Đài Loan
Ảnh: Taiwannews

Tin tức này do cơ quan Quản lý Du lịch Đài Loan xác nhận hôm 25.12, tổng số 152 trên tổng số 153 người trong đoàn du lịch đến từ Việt Nam đã… “biến mất”.

Cũng theo Taiwannews, đoàn du lịch đến từ Việt Nam chia thành 4 nhóm lần lượt đến thành phố Cao Hùng từ ngày 21 – 23.12. Tuy nhiên, công ty quản lý đoàn du lịch này hôm 25.12 đã báo với nhà chức trách Đài Loan là 152 người trong đoàn đã biến mất, không xác định được vị trí các du khách này hiện ở đâu.

Vụ việc này khiến Cơ quan ngoại giao Đài Loan quyết định ngừng cấp thị thực du lịch cho các đoàn khách từ Việt Nam, một trong 6 quốc gia châu Á được hưởng chính sách ưu đãi về thủ tục xin thị thực du lịch tại Đài Loan từ năm 2015.

Nhà chức trách Đài Loan cho biết sẽ có biện pháp kiểm tra các đoàn du lịch có du khách Việt Nam đang có mặt tại Đài Loan. Các trường hợp du khách trốn ở lại sẽ bị xử phạt theo quy định của luật pháp Đài Loan.

Trong ba năm qua, ước tính có khoảng 150 du khách đã biến mất trong các đoàn du lịch đến Đài Loan, tuy nhiên, chỉ vài người rải rác trong các đoàn, nhưng lần này, 152 du khách VIệt đã "mất tích" trong một lần và 1 đoàn là điều chưa từng có, theo CAN.

Thiên Di
Theo Baomoi.com

Thuế thuế thuế .... con củ cặc

THUẾ CON CỦ CẶC

Tối qua, đang ngồi với vợ trong nhà thì tôi thấy ngoài cửa thập thò một em gái khoảng 18 tuổi, da trắng như Ngọc Trinh, mặt xinh như Hoàng Thùy Linh, mặc áo hai dây hở cổ để lộ cặp ngực to như hai quả dưa hấu đang rung rinh. Tôi còn chưa kịp hỏi thì em gái ấy đã nhanh nhảu cất lời: “Em chào anh chị ạ! Em là Huệ. Em đến thu thuế ạ!”. Đang ức chế sẵn cái vụ thuế nhà nên tôi bực quá, chửi luôn: “Thuế thuế con củ cặc”. Huệ cười tươi: “Vâng, đúng là thuế con củ cặc đấy ạ!”.

Nói rồi Huệ đưa cho tôi đọc quyết định mới của bộ tài chính về việc thu thuế con củ cặc, trong đó quy định cặc ai dài quá 70mm sẽ phải nộp thuế con củ cặc, cứ mỗi cm vượt quá ngưỡng sẽ bị tính thuế con củ cặc là một trăm nghìn. Rồi Huệ tụt quần tôi ra, lấy thước đo con củ cặc tôi.

Bình thường, nếu để tôi tự đo thì chắc tôi chỉ phải nộp thuế khoảng 1 triệu thôi. Nhưng Huệ - chắc là nhân viên mới chưa có kinh nghiệm, nên cứ vừa đo vừa lóng ngóng, lọ mọ, nên cuối cùng, số thuế tôi phải nộp lên tới 2 triệu.

Tôi thở dài vì tiếc tiền, nhưng vẫn phải rút ra 2 triệu nộp cho Huệ. Huệ cầm tiền, nhét vào coóc-sê, rồi vừa viết hóa đơn, vừa nói bằng giọng bông lơn: “Gớm, anh có 2 triệu bạc mà anh đã xuýt xoa, như anh Tuấn ở dưới tầng 3 kia kìa, của anh ấy hơn 4 triệu mà có thấy anh ấy kêu ca gì đâu”.

Thuế thuế thuế .... con củ cặc
Thuế thuế thuế .... con củ cặc
Vợ tôi nghe vậy thì nhìn tôi cười khẩy, vẻ đầy mỉa mai, tôi cáu tiết, gắt: “Nói phét! Chính con Linh - vợ thằng Tuấn - bảo với anh là của chồng nó cũng chỉ ngang ngửa với của anh…”. Ôi thôi, chết bà, tôi đưa tay lên bịt mồm lại, nhưng không kịp rồi, vợ tôi đã lao tới, túm tóc tôi, gằn giọng: “Đi! Đi xuống gặp con Linh mau, tôi muốn nó trả lời tôi: vì sao nó biết của anh ngang ngửa với của chồng nó! Đi!”. Rồi cứ vậy, vừa nghiến răng, vợ vừa lôi tôi xềnh xệch ra ngoài…

Tới hành lang, tôi thấy chú Hùng - hàng xóm, ngay sát phòng tôi - cũng đang bị vợ - là cô Hoa - túm cổ lôi đi. Tôi hỏi đi đâu, cô Hoa cũng bảo là xuống nhà con Linh để hỏi cho rõ vì sao nó biết của chồng nó gấp đôi của chồng cô ấy… Đến chỗ cầu thang cuối hành lang, tôi còn gặp thêm mấy bác, mấy anh nữa cũng bị vợ lôi đi. Tiếng quát tháo, chửi bới, tiếng gào khóc, van xin thảm thiết, náo loạn cả khu…

Tiên sư! Đang yên đang lành thì cái thằng phải gió nào nó nghĩ ra cái thuế khỉ gió này để làm khổ người ta vậy hả trời! Thuế con củ cặc!

Nguồn Long Văn Đinh

Chuyện kỳ lạ trong căn phòng trọ của đôi vợ chồng trẻ [TÂM LINH]

Đây là một truyện khá đáng sợ xảy ra với chính mình gần đây!

Tháng 11/2017, hai vợ chồng mình có thuê một căn phòng trọ nhỏ tại Quận 10, giá thuê khoảng 3 triệu/tháng, đặt cọc trước 1 tháng. Sau khi bọn mình cưới nhau vào tháng 12 thì dọn về phòng đó ở. Khu nhà trọ khá lớn với quy mô hàng chục căn phòng cho thuê, mỗi căn có diện tích và thiết kế khác nhau, không căn nào giống căn nào. Trong tháng đầu tiên, tức từ tháng 12 đến tháng 1/2018, bọn mình sống ở đó khá tốt không gặp bất cứ chuyện gì, trở ngại lớn nhất chắc có lẽ là leo thang bộ mệt phọt rắm và phòng khá nóng do không có cửa sổ hướng ra ngoài trời.

Bước sang tháng thứ hai, tức từ tháng 1 đến tháng 2/2018, phòng cạnh bên phòng mình bất ngờ trả lại phòng không thuê nữa chỉ sau 2 tháng dọn đến, lý do chắc có lẽ họ đã kiếm được một chỗ thuê khác lý tưởng hơn, hoặc một điều gì đó khiến họ trả phòng gấp. Một tuần sau đó thì có người khác tới thuê, và những chuyện kỳ lạ bắt đầu từ đây.

Câu chuyện bắt đầu xảy ra những điều kỳ lạ trong căn phòng trọ

Chuyện kỳ lạ trong căn phòng trọ của đôi vợ chồng trẻ [TÂM LINH]

Do hai vợ chồng mình đi làm giờ hành chính nên thường đi cả ngày, tối mới về phòng lại khi đồng hồ điểm 7h tối. Một buổi tối nọ, vợ chồng mình trở về phòng trọ thì vô tình giáp mặt được người thuê căn phòng mới cạnh bên. Đó là một bà lão tầm 60 tuổi, đôi mắt lăm lăm rất đáng sợ, giọng nói của bà lão ồ ồ cực kỳ khó nghe, mình đoán là người miền Bắc. Tối ấy, khi mình đang mở cửa phòng, vợ mình đứng đằng sau cầm một túi đồ ăn, bỗng thình lình nghe thấy có tiếng lục đục phòng bên. Mình lia mắt nhìn về căn phòng đó thì bà lão lù lù bước ra, dẫn theo 1 thằng nhóc nhỏ, khoảng 5 tuổi, vừa đi bà lão vừa nói lớn tiếng với thằng nhóc, giọng rất khó nghe, mình chăm chú nghe thật kỹ vẫn không biết bả đang nói điều gì. Do hành lang khá hẹp chỉ khoảng 1 mét, thấy vậy mình với vợ mình bước vô phòng để nhường đường cho hai bà cháu kia đi. Tuy nhiên một điều khá đáng sợ đã xảy ra khi vợ chồng mình vừa bước vô phòng chưa kịp đóng cửa lại thì bà lão dắt theo thằng cháu nhỏ đi tới, bất thình lình 2 bà cháu khựng lại chỗ phòng mình, đứng cách nửa mét, rồi đưa mắt nhìn chăm chăm vào bên trong phòng mình, đôi mắt của cả 2 rất vô hồn. Vợ mình vốn tính nhát gan nên thấy vậy kêu mình đóng cửa lại nhanh. Tưởng như đóng cửa là xong, nhưng không, sau khi chiếc cửa phòng mình đóng lại, mình và vợ mình nhìn ra lớp kính cửa thì vẫn thấy bóng của 2 bà cháu kia, họ vẫn đứng đó và không hề đi, 5 phút rồi 10 phút. Họ đứng đó làm gì, họ bị khùng hả? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu mình và cả vợ mình nữa.

Quả thật mình cũng thấy sợ nhưng nói thật là mình ko biết cách nào để cả hai người kia bỏ đi. Ấy thế mình chạy lại tắt công tắc đèn thì bất ngờ 2 bà cháu kỳ lạ kia bỏ đi, đêm hôm đó mọi chuyện vẫn bình an với vợ chồng mình. Sang ngày thứ hai, như thường lệ 7h tối vợ chồng mình trở về phòng trọ. Cả hai thay phiên nhau tắm rửa rồi ra ăn cơm. Mình vô tắm trước, vợ ở ngoài dọn cơm. Sau khi tắm xong mình nằm trên nệm nghỉ ngơi lướt web chơi game này nọ, đến lượt vợ mình đi tắm. 10 phút sau, vợ mình tắm xong vừa bước ra ngoài thì bỗng la toáng lên Á Á Á. Mình hỏi có chuyện gì vậy mà la như heo thọc tiết thế. Vợ mình miệng mới ú ớ kêu "Thằng nhóc... thằng nhóc.. nó đang đứng trước cửa. Nghe thấy vậy, mình nhìn ra cửa, qua lớp kính cửa thì mình thấy một cái bóng nhỏ, đích thị là thằng nhóc phòng cạnh bên. Lúc lúc thì nó ịnh nguyên cái mặt nó vào cửa kính, đôi mắt vô hồn rất ghê tởm. Để làm cho vợ bớt sợ, ngay sau đó mình đứng phắt dậy ra mở cửa, mở cửa ra thì trước mặt mình giờ là thằng nhóc, mình hỏi nó tối rồi sao không về ngủ, qua đây làm gì. Thằng nhóc vẫn không nói gì hết, nó cứ nói ậm ẹ gì đó trong miệng mình ko nghe được, mình kêu nó về mà nó tuyệt đối không về, nó cứ đi qua lại cái hành lang quanh phòng mình. Thấy vậy mình cũng kệ mẹ nó, đóng cửa vào phòng ăn cơm. 10 phút sau, đang trong lúc 2 vợ chồng mình ăn cơm thì mình giật bắn cmn mình khi lại thấy khuôn mặt của thằng nhóc ịnh vào cửa phòng mình. Vợ mình lúc đó đang xem tivi nên chưa thấy, thấy chắc gục xỉu luôn quá.

Ngày thứ ba cũng diễn ra như vậy, khiến vợ mình tối mơ gặp ác mộng, mơ thấy thằng nhóc là ma ca rồng chui vào phòng hút máu 2 vợ chồng chết.

Ngày thứ ba và xuyên suốt 2 tuần liên tiếp sau đó đều diễn ra tình trạng như vậy. Thằng nhóc công nhận nó lỳ lợm dã man, tối nào cũng qua thăm 2 vợ chồng mình. Vợ chồng mình bắt đầu tập dần với sự có mặt của thằng nhóc, riết rồi giờ mà liếc ra cửa mà không thấy bóng thằng nhóc là thấy như thiếu thiếu gì đó.

Đến một ngày đầu tháng 3, công ty mình có party nên mình về trễ, mình kêu vợ về phòng sớm tắm rửa nghỉ ngơi chờ mình. Vợ mình cực kỳ sợ đi về phòng một mình, sợ thấy gương mặt kinh dị của thằng nhóc, nhưng vì không thể chờ mình về chung được nên vợ mình buộc phải một mình về phòng. Phòng mình do nằm ở tầng 4 nên mỗi lần về là phải lội mấy cầu thang bộ. Thông thường khu vực cầu thang bộ đều có lắp đặt đèn chiếu sáng, nhưng không hiểu sao hôm ấy chiếc đèn ở lầu 2 bị tắt, tối thui rất khó thấy đường để đi. Vợ mình một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm điện thoại đang phát đèn pin bước thật chậm rãi lên lầu. Cảm giác lúc đó của vợ mình là cực kỳ sợ hãi. Khi vợ mình vừa bước lên lầu 2 thì tự nhiên trông thấy thằng nhóc, nó đứng lũi thũi trong bóng tối, đôi mắt nhìn lên trần. Vợ mình hốt hoảng làm rơi cả điện thoại xuống đất. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì vợ mình mới hỏi thằng nhóc "sao lại đứng trong bóng tối thế này bé", thằng nhóc giọng líu nhíu nói rất nhỏ, vợ mình cố gắng lắng nghe thì mới biết là nó nói "cháu đang chờ anh con", vợ mình hỏi tiếp 'thế anh bé ở lầu mấy, thằng bé đáp "cháu không biết" Nó vừa nói thi thoảng vừa nhìn lên trần nhà. Vợ mình mặt đỏ như cắt đi thật nhanh lên lầu 4, để mặt thằng bé ở đó.

Sau những sự việc kỳ lạ như trên vợ chồng mình tính hết tháng này sẽ dọn đi chỗ mới, một phần vì chỗ này nóng quá, một phần vì bị thằng nhóc hành suốt thế này chịu ko nỗi. Ai muốn xem thử gương mặt của thằng bé trên đáng sợ như nào thì nhìn ảnh dưới nhé

[Nguồn : Phú Lê]

Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Gọi được cái Trang quay lại là tôi thấy mừng lắm , sau khi ăn sáng xong hai anh em về quán. Trước đó tôi cũng đã nhắn tin thông báo cho bà chị. Chị bảo tối mới xuống được. 
 
Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13
Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Về đến quán tầm đó là 8 giờ sáng tôi thì cũng mệt rã cả người, cả đêm chưa được ngủ. Tôi nói cái Trang :
 
- Em vào xem phòng ốc thu dọn , mấy hôm trước chúng mày đi. Chị bực định đáp hết đồ đạc đi đấy. Nhưng anh bảo giữ lại, xem nhà có đứa nào dùng được gì thì dùng. Nhưng không ai động vào cả. Mày xem thu dọn gọn gàng lại rồi đi ngủ đi. Anh cũng mệt lắm rồi. Tối chị xuống nói chuyện.
Nó nghe đến chị thì giật mình , tôi trấn an :
 
- Yên tâm , không ai đánh đâu. A bảo đảm, nhưng mày phải nhẹ nhàng mà tỏ ra hối lỗi vào. A sẽ nói đỡ thêm..!!
 
Tôi vào phòng đánh một giấc đến tận 4h chiều, hôm đó không nấu cơm nữa. Cả quán lôi nhau đi ăn hàng , nhân cái đại tiện Trang quay đầu là bờ. Một mình là nam trong khi đi với 5 đứa con gái, ai cũng nhìn , thấy ám ảnh vcl. Được cái bọn nó cũng biết ý, khi đi ra ngoài thì không nói chuyện bỗ bã như ở nhà. Tuy nhiên cách ăn mặc thì không lẫn vào đâu được, chỉ có cai Hoa cái Mỹ ra ngoài thì chúng nó mặc những bộ kín đáo , nhìn nhẹ nhàng như gái sinh viên. Còn mấy đứa kia váy với đầm, không hở tí này thì lại hở tí nọ. Đó chính là lý do mọi người cứ nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Ngại quá tôi bảo chúng nó :
 
- Đi ra ngoài đi ăn , đi chơi thì ăn mặc nó bình thường thôi. Không người ta săm soi. Mặc như cái Hoa kia kìa.
 
Mấy đứa mặc hở nói :
- Nhưng quần áo em toàn đồ như này, không mặc thì cởi truồng à. Kệ họ đi , bọn em không ngại thì thôi.
 
Định mệnh, tụi mày không ngại nhưng anh mày ngại. Nghĩ thế chứ cũng kệ, sau đéo đi ăn nữa . Đang ăn thì có một đôi đi vào , chắc là người yêu . Đôi đấy đi qua bàn , tôi thấy có đứa nó cười khúc khích. Là cái Dung , nó nói nhỏ với bọn kia :
 
- Anh này, đợt trước hay đi với chị , mà lần nào cũng cho tiền bo. Chắc hôm nay đi ăn với người yêu.
Tiên sư con quái thai dị dạng này, nó mà phun to ra thì tan nát hạnh phúc gia đình. Nhưng chúng nó chỉ ngồi bụm miệng cười với nhau thôi. Làm sao dám bô bô cái mồm, quay qua nhìn thằng kia thì thấy thi thoảng bố ấy cũng liếc sang bàn tôi một cái. Nhưng tôi không nhớ mặt , chắc đó là đợt tôi chưa làm. Chứ trí nhớ tôi tốt bỏ mẹ, khách mà đi 2 lần trở lên là tôi nhớ trọn từng khoảnh khắc. Tôi nói với chúng nó :
 
- Đừng có vớ vẩn, có đi thì cũng làm như không quen. Không phải chuyện để đùa đâu. Ăn đi rồi về, lát chị xuống quán giờ đấy.
 
Đồ bê ra , bọn nó cứ nhí nha nhí nhoáy , xong còn đòi uống bia. Tôi bảo uống say về lại không làm được . Cái Mai chơi luôn câu :
 
- Rượu em uống còn chẳng say nói gì bia. Trên em toàn uống bằng bát.
 
Chúng mày quê Võ Tòng à mà uống bằng bát, tôi cũng gọi ít Sài Gòn ra cho tụi nó uống. Cơm no nhưng chưa say tôi ra bắt taxi cả lũ đi về. Tầm đó mới 7h30 , đúng giờ làm ăn . Đi ăn nhưng cái Trang ko ăn được nhiều, bảo ăn cái gì cũng em no rồi . Không biết là do vẫn Ngáo không muốn ăn, hay lo sợ tí gặp chị sẽ thế nào. Tôi nghĩ là do cả hai. Về đến quán thấy xe bà chị đã đỗ ở trước cửa , cả nhà đi vào cái Trang khúm núm đi sau cùng, cứ nấp nấp sau lưng tôi. Tôi chào bà chị :
 
- Chị ăn cơm chưa..Bọn em giờ mới đi ăn về.
 
Bà ấy nhìn nhìn rồi nói :
- Ăn lâu rồi, mà cậu dẫn cái Trang vào phòng chị nói chuyện.
 
Mấy đứa kia lặng im không ai dám nói gì. Tôi bảo mấy đứa đi đánh răng , rửa mặt trang điểm gì thì làm đi. Có khách thì gọi anh. Vào phòng đóng cửa lại chị tôi ngồi ghế, tôi ngồi giường , cái Trang thì đứng, bảo nó ngồi nó không ngồi.
 
- Thế hôm nọ sao hả em..??? Chị không ở đây chúng mày định làm loạn à..!??
 
Trang sợ không dám nói gì, cứ đứng hai tay xoắn vào nhau , người thì run run. Tôi mới mở lời :
- Nó bị cái Hương lừa chị ơi.....
 
Bà ấy gắt với tôi :
- Cậu im đi....để nó nói....Nó có mồm chứ không phải câm.
 
Ớ ờ....Tôi cũng ngớ người ra vì bị quát. Nhưng vẫn phải im, trong đầu nghĩ : "Đã xấu còn đầu gấu." Mặc dù là bà ấy không xấu. Nhưng tôi vẫn cố nói thêm câu thể hiện sự phản kháng yếu ớt :
- Có gì thì nói đi em êi...!!
 
Lúc này thì nó khóc, mà lại còn khóc to . Bà kia mới quát :
- Ơ con này, tao đã đánh mày đâu mà mày khóc.
 
Mất phải đến hai phút nó mới nín , mới bắt đầu kể những gì mà nó nói với tôi. Chị tôi nghe xong mặt vẫn không cảm xúc , lúc này bà ấy mới giáo huấn ( bằng lời) :
 
- Em thấy mình Ngu chưa, bọn chị đối xử với bọn em không tệ. Mà riêng em là sướng nhất rồi, khách say , khách già em không muốn đi cũng không ép em đi. Xin đi đâu cũng cho đi, thoải mái quá đâm ra chúng mày nhờn. Còn chị đã nói , mình làm cái nghề này thì phải xác định làm ra làm. Em xem cũng đi làm chúng nó kiếm bao nhiêu tiền , mình thì toàn lý do lý trấu. Trong khi trẻ với xinh nhất nhà.
 
Cái Trang ngồi xuống giường , mặt cúi xuống chăm chú nghe. Bà ấy tiếp :
 
- Thoải mái với bọn em nhưng bọn em không biết điều. Hôm đấy mà chị bắt được thì chị đánh chết. Còn đuổi chúng mày đi nữa cơ. Ngày trước chị từng làm thế rồi. Nhưng thôi, mày vẫn biết đường về , với anh cũng bảo nếu mày về chị đừng đánh.Cộng với hôm nay tao cũng hết giận rồi.
 
Cái Trang ngước lên nhìn :
- Vâng , em biết lỗi rồi. Em xin lỗi anh chị.
 
Bà chị tôi hỏi tiếp :
- Thế đi mất bao tiền taxi.
 
Tôi nói :
- Mất 1tr250.
- Thế cậu trừ luôn vào tiền mà nó gửi. Tự đi thì phải tự trả, cái gì ra cái đấy. Lẽ ra mày trốn như này chị không trả tiền mày đâu.
 
Cái Trang gật đầu rối rít , bảo chị cứ trừ đi. Bà ấy còn nói thêm :
 
- Mày cứ tin bạn rồi đi theo bạn , có ngày nó bán mẹ mày đi thì không có đường về. Mày nó mà bán sang Trung Quốc xinh thì nó bắt làm gái, xấu nó mổ bụng bán nội tạng. Nghe cái Mai nó nói chưa.
 
Con bé nghe đến bán sang Tàu là giật cả mình , nó sợ lắm . Tôi đá thêm vào :
 
- Mà chẳng phải bạn đâu, mấy thằng khốn nạn nó cũng bán, cứ đi chơi với nó , nó cho uống cốc nước ngủ mê mệt. Tỉnh dậy còn không biết mình đang ở đâu.
 
Nói là doạ chứ những chuyện này không phải không xảy ra, nạn buôn người báo chí nói nhan nhản. Doạ thế cho nó sợ mà tránh , tốt cho nó chứ cho ai. Chị tôi hỏi tiếp :
 
- Thế cái Hương giờ ở đâu...!??
 
- Nó vẫn trên Bắc Ninh chị ạ..!!?? Sáng nó còn nhắn tin chửi em bảo bạn bè sống với nhau như chó.
 
Em bỏ nó đi , xong nó bảo thế nào mày cũng bị đánh.
 
Đúng là đôi khi bạn như cai lon , toàn đưa nhau vào chỗ chết. Trang nói tiếp :
 
- Hôm đi nó cầm hơn 10tr, nó bảo em tao có tiền không phải sợ. Lên đấy làm đông khách. Nhưng lên đó nó đi sinh nhật người yêu mất 5tr. Ngày hôm trước thì tụ tập mua đá về chơi cũng hết gần hết tiền. Nó bắt em chơi, xong bảo chia đôi mỗi người một nửa. Sau này em làm được thì trả nó. Giờ nó cũng chẳng còn tiền đâu.
 
Nói chung là cái Trang về thì bao nhiêu tội đổ hết lên đầu con Hương. Tôi với bà chị nghe thì cũng biết vậy. Kết thúc buổi giáo huấn chị tôi bảo nó ra ngoài chuẩn bị đi làm. Còn tôi với bà chị ngồi nói chuyện với nhau :
 
- Nãy chị quát cậu là vì cậu không được bênh chúng nó khi chị đang nói chuyện. Nếu chị để cậu bênh bọn nó mà không nói gì thì tụi nó không sợ chị nữa vì nghĩ cậu bênh được.
 
Tôi mới nói :
- Bảo sao quát to thế, em bị bệnh tim đấy. Nhưng em thấy cũng cần phải nhẹ nhàng.
 
- Thì đấy là việc của cậu. Cậu khéo mồm nịnh được tụi nó. Nhưng vẫn cần có người để tụi nó sợ. Như thế mới làm được.
 
Hoá ra là Chiêu vừa đấm vừa xoa huyền thoại. Mà cũng chuẩn luôn ấy , làm chủ mà nhân viên không sợ thì vứt đi. Binh pháp còn có cả Nhu lẫn Cương. Bà chị cao tay vãi đái. Đúng là thể loại đầu có sỏi chứ đéo phải sạn nữa rồi. Thế nên tôi càng thấy nể bà ấy hơn , kinh nghiệm học từ xã hội bao giờ cũng ăn đứt cái gọi là sách giáo khoa. Càng đi theo bà ấy tôi lại càng học được nhiều. Lúc đó tôi mới biết 1+1 = 3 chứ không phải một đống.
 
Ra phòng khách cả bọn 5 đứa ngồi đấy chị tôi nói :
 
- Dạo này chị không ở đây , nhà hơi loạn. Anh thì mới làm không phải cái gì cũng biết. Mấy đứa mày đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa. Không thích làm ở đây thì nói tao thanh toán đầy đủ rồi đi đâu thì đi. Còn đã xác định ở lại làm thì làm cho ra làm. Ốm đau mệt mỏi xin nghỉ, khoẻ lại đi làm. Chứ đừng cái kiểu chống đối.
 
Cả đám vâng vâng dạ dạ, Dung cất lời :
 
- Ở đây là sướng rồi, ăn uống có người nấu cho ăn, mà ăn thì ngon. Trước em đi làm gặp chủ suốt ngày cho ăn thịt kho dừa, ngày nào cũng thế. Mà tiền còn không được ứng nữa. Sống ở đây chị tốt thế còn đòi thế nào nữa.
 
Dung tổng quản luôn khôn khéo trước mọi tình huống. Nghe đã thấy nịnh lồn rồi, định mệnh nhà nó mấy tháng nay toàn tôi nấu cơm cho chúng nó mà nó đéo nịnh được một câu. Mai bố cho ăn thịt kho dừa bây giờ.
 
Chị tôi nói tiếp :
 
- Còn chị biết tụi mày cũng đi làm khắp nơi rồi. Thừa lọc lõi để hiểu chỗ nào tốt chỗ nào xấu. Ở đây có tốt thì tụi em mới quay lại. Chứ có chỗ tốt hơn bọn em cũng bỏ chị mà đi ngay thôi. Nhưng còn ở được với nhau ngày nào thì cùng cố gắng nương tựa nhau mà sống. Các em làm các em hưởng, không cho chị, mà chị cũng không cho chúng mày được cái gì. Thế thôi....!!
 
Nói xong bà ấy đi về , cả bọn đồng thanh chào như trong quân ngũ.
 
Sau vụ đó thì mấy đứa em đỡ được đi chơi với zai vào những ngày đèn đỏ hơn. Mà trước kia chỉ có cái Hương với cái Trang là hay đi thôi chứ bọn còn lại nó cũng chẳng ham hố gì. Không làm được thì nó ở nhà xem phim , chat chit . Còn đâu đi chơi tụi nó xin đi 1-2 ngày mới về, nhưng không bao giờ sai hẹn. Độ một tuần sau cái Trang xin về quê , hôm nó về tôi còn phải chở đi mua bao nhiêu bánh kẹo với quần áo trẻ con , chắc là mua cho em nó. Nó bảo :
 
- Bánh kẹo thì mua về cho mỗi nhà một ít, còn quần áo nó hứa với đứa em về sẽ mua quần áo mới.
 
Tính nó đoảng nên tiền của nó tôi phải cho vào phong bì bảo cất kỹ không lại rơi. Để 1tr bên ngoài cầm tay thôi. Ngồi nói chuyện nó bảo :
 
- Đợt này em về , em xem có ai dẫn xuống làm cho anh. Chị gái em trước cũng đi làm nhưng giờ ở nhà. Em về gạ xuống xem sao.
 
Tôi nghe thấy thế thì mừng lắm, nó xinh thế thì chắc chị nó cũng xinh :
- Ừ , có người thì dẫn xuống đây cho anh. Mà mày cũng có bạn. Nhà cũng đang ít người.
 
Ngồi nói này nọ một lúc gần đến giờ chở nó ra bến xe thì nó hét lên :
- Chết rồi , 1tr lúc nãy em đút túi rơi đâu mất rồi.
 
Xong nó chạy vào phòng tìm, không thấy nó lại chạy ra. Tôi thì cũng chẳng biết là nó cất vào đâu ,tôi mới gọi mấy đưa kia dậy đi xung quanh nhà xem có rơi đâu không, đoạn hỏi nó :
 
- Hay mày cho cả vào phong bì rồi..?? Nãy giờ mày ngồi đây chứ có đi đâu đâu.
 
Nó lại lục đồ đạc lôi phong bì ra đếm. Cũng không có một triệu. Cả nhà loay hoay , luống cuống đi tìm thì nó mới ồ lên :
 
- À , em cho vào đây. Xong nó móc từ ốp điện thoại ra 1tr.
 
Tổ sư con óc lợn, làm tao mệt hết cả hơi. Tôi bảo nó xếp lại đồ rồi lên xe đèo nó ra bến xe. Nó lên xe còn chào tôi rối rít , hơn một tuần sau nó xuống. Chiều hôm nó xuống tôi cũng phải đi đón. Bọn này đứa nào cũng vậy , cứ về quê một thời gian là lại đen như cháy nắng , ở đây đẹp ra bao nhiêu thì về nhà đen đen bẩn bẩn đi bấy nhiêu. Trên đường về nó nói chuyện :
 
- Chị em bảo xuống sau anh ạ. Giờ còn ở nhà bận con. À mà anh ơi, cái Hương đi từ đợt đó không thấy về nhà, mà nhà nó gọi cũng không được. Em về bố mẹ nó cứ sang hỏi , tại trước nó bảo làm với em.
 
Tôi hỏi :
- Thế em bảo sao..!?
- Thì em bảo trước em làm với nó nhưng sau nó tự đi chỗ khác làm em không biết. - Nó trả lời.
 
Mà cũng đúng thật, sau lần đó tôi không thấy cái Hương dùng fb, mặc dù ngày trước nó là đứa suốt ngày post ảnh lên mạng, zalo thì cũng không truy cập gần tháng nay rồi. Điện thoại thì thuê bao, cái
 
Trang nói tiếp :
- Bố mẹ nó còn bảo là em bán nó đi rồi ấy. Còn định không cho em đi làm , ngày nào cũng sang làm phiền. Thế nên em xuống đây luôn. Hay là nó bị bán đi thật anh nhỉ...!!??
 
Đang đi xe mà nó cứ nói lắm tôi quay ra gắt :
- Tao có bán nó đâu mà tao biết, ngồi im đi. Đường thì đông mà đi cứ nói nhiều..!!
 
Nó cười rồi không nói năng gì nữa....Trong đầu tôi thì nghĩ : Không liên lạc , không gọi về nhà thì bị bán thật chứ còn cái lồn gì nữa ...
 
Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Tiếp ... trong góc nhà vẫn còn cái bình thuỷ tinh với loằng ngoằng ống hút. Bọn này vừa chơi Đá. Thảo nào thằng này nó kiểu ngu ngơ không biết sợ là gì. Đi sâu vào trong nhà thì không có ai bên trong cả. Cái Hương với cái Trang không có ở đây. Hoặc có nhưng nó đã đi rồi.

Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12
Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Bà chị tôi lại lôi thằng kia ra đánh , đánh đau , đánh chảy máu mồm :
- Mày chở chúng nó đi đâu , nói mau.....!!

Nó vẫn gan lỳ không nói , mấy thằng em đứng cạnh không chịu được nữa lao vào đánh mạnh hơn, cứ bụng với mặt chúng nó đấm :

- Em chở chúng nó ra đường bắt taxi lúc nãy rồi. Chúng nó bảo em chở ra đó rồi tự bắt taxi về chứ em không biết gì cả.

Bà chị tôi cầm cái bình hút đá đưa trước mặt nó :
- Mày cho chúng nó chơi đá phải không..!?? Địt mẹ con chó này , bảo sao bọn tao gọi điện chúng nó không nghe máy...!!

Lại tiếp tục là liên hoàn vả , đấm , đạp....Thằng mặt lồn nằm bẹp một đống dưới đất không kêu ca gì.

Chị tôi lại gần nói :
- Tao mà không tìm được chúng nó thì mày chưa xong đâu. Mày cứ ở yên đấy...!!!! - Đoạn bảo bọn e ra xe đi về.

Trên đường đi về tôi hỏi bà chị :
- Giờ sao hả chị, biết chúng nó đi đâu mà tìm.

Bà ấy lắc đầu :
- Không tìm được đâu em, cái Hương nó có tiền trong người nó đưa cái Trang đi rồi. Bọn này giờ đang ngáo còn không biết đi đâu về đâu nữa cơ. Về quán đã...!!!

Về đến quán , bọn Hoa, Dung , Mai đang ngồi đợi ở phòng khách. Không thấy hai đứa kia đâu tụi nó đoán được kết quả Hương với Trang đã trốn . Ngồi vào ghế tôi nói với bà chị :

- Lúc đấy chị mà không nói doạ chúng nó như thế thì mình lên đến nơi vẫn bắt được tụi nó về. Con Trang nó sợ lắm.

Cái Trang ngày trước cũng bị bán đi làm một thời gian, vì nó không chịu làm với kén chọn khách nên bị đánh liên tục, mà toàn bị đánh vào đầu. Xong còn bị chủ cho bó gối một tuần. Bị đánh nhiều nên đâm ra sợ, cứ ai doạ đánh là nó kinh lắm. Đợt chị tôi còn làm, nó đi khách suốt ngày bật phòng, với đi xong về khách toàn chê. Lắm lúc cãi nhau om tỏi vì khách bảo chưa đi , nó thì bảo đi rồi. Mà con này nó cũng lắm trò quái dị , khách vào nhà chọn nó khách trẻ thì nó mới đi. Nhiều lúc nó sợ chị tôi nên khách già một chút nó vẫn đồng ý đi. Nhưng lên phòng nó chuyên lừa khách , nó bảo khách:

- Anh cứ đi tắm rửa đi rồi ra em chiều.

Đm mấy ông bác già thấy gái vừa xinh lại vừa ngoan như thế vâng lời răm rắp, tụt quần áo phi ngay vào nhà tắm. Trong khi đó nó ở ngoài lẻn về mất hút. Đến nhà chị tôi thấy nó mới đi lên phòng chưa được 5' mà đã về thì lần nào cũng hỏi :
- Không đi được hả em..!??

Nó lúc nào cũng có lý do , lúc thì :
- Khách say quá chị ạ , không thì lại khách đeo bi hoặc khách bắt em làm tình em không biết làm.

Mọi lần như thế chị tôi toàn đổi người đi thay cho nó. Khách họ cũng ko ý kiến gì....Nhưng có một lần nó xài bài cũ lại gặp ngay ông khách đeo bám dai như đỉa. 

Nó cũng lừa ông ấy đi tắm xong về nhà văn vở :
- Khách đeo bi chị ạ, đau em không đi ...được.

Chưa kịp nói nốt từ "Được" thì nó thấy ông khách kia theo về đến cửa quán..Vừa vào cửa ông ấy đã bô bô :
- Nhân viên kiểu gì bảo anh đi tắm xong lại đi về, đã kịp làm gì đâu...!!

Chị tôi bảo khách :
- Chim a đeo bi em nó sợ anh ạ..!!

Bố khách kia ngớ người mấy giây :
- Bi bủng gì , anh hơn 35 tuổi còn chưa biết cái bi là gì....Làm gì có chuyện đó.

Cái Trang cúi mặt không nói được câu nào. Chị tôi biết con này nói điêu rồi, mặt bà ấy hằm hằm vào:
- Thôi anh ạ, cô này khó tính để em đổi cho anh cô khác chiều hơn. - Đoạn gọi ngay Dung ma ma xuống thay nốt.

Khách đi bà chị tôi mới khoanh chân nói với cái Trang :
- Mày đi làm kiểu gì thế hả em, mày thích trêu cho chị tức điên lên phải không. Mày biết chị đánh người như nào rồi đấy. Không muốn đi thì bảo ngay từ đầu để cho người khác đi. Mày coi đây là trò đùa hả em, lần nào mày về cũng lừa mọi người thế à. Tao đánh chết.

Cái Trang đứng run như dẽ , mồm lắp bắp :
- Em xin lỗi chị ....lần sau em không thế nữa.

Nói thế chứ tôi cũng chưa thấy bà chị tôi đánh nhân viên nhà bao giờ cả. Nhưng nghe kể nhân viên nhà khác với khách ba bựa thì bà ấy đánh suốt. Tôi nghe mấy đứa nhân viên nói với nhau như vậy. Lý do đánh nhân viên nhà khác là vì mượn bọn nó xuống nhà đi khách hộ mà chúng nó không đi, quay đít đi về. Mà cái bà này thì chó tính, lúc nào cũng coi mình là nhất. Tôi cũng ghét cái tính này , vì tính tôi trái với bà ấy. Tôi thích thương lượng , mềm mỏng hơn là dùng bạo lực.

Cái Trang sau lần đó thì ngoan được một tuần, ngày nào cũng đi được nhiều khách mà ko dám phàn nàn gì...Nhưng sau một tuần lại đâu đóng đấy, chán không buồn nói nữa. Thôi thì để nó làm hình ảnh đại diện cho quán còn có lợi ích. Quay lại việc hôm nay nó nghe bà chị tôi chửi với doạ như thế thì nó không trốn mới là lạ. Chị tôi kiểu lúc đó nóng thì nói như thế, chứ về nhà bình tĩnh bà ấy lại bảo tôi gọi thử xem chúng nó thế nào.

Tôi lại lấy máy gọi , có chuông nhưng bọn nó không nghe. Có khi nào chơi đá vào nếu sợ 1 thì lúc ngáo nỗi sợ nó tăng gấp bội không..!?? Biết chúng nó không dám nghe máy tôi mới nhắn tin cho cả hai :

- Hai đứa về nhà đi , chị nóng thì nói thế thôi chứ không ai làm vậy đâu.

Ting ...Ting....Tin nhắn hồi đáp :
- Em không về nữa đâu, em sợ chị lắm. Chị đánh em chết thật đấy. Em thấy chị đánh khách mấy lần rồi.- Cái Trang nhắn lại.

Tôi có nài :
- Anh đảm bảo cho tụi mày , có anh chị không đánh chúng mày đâu. Mà về đây còn lấy tiền, mày còn gửi đây hơn 13tr này.

Tự nhiên không thấy cái Trang nhắn lại nữa, tôi đoán nó đang phân vân. Vì giờ nó không có tiền, đi theo cái Hương cũng khổ, lỡ đâu cái Hương nó bỏ giữa đường thì lại bơ vơ. Có tin nhắn :

- Anh đừng gạ cái Trang về nữa, nó đi làm chỗ khác với em rồi. Về chị đánh chết à...!! - Tin nhắn của cái Hương.

Xong phát tin nhắn đấy cả hai máy lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện đéo gọi được, nghĩ nếu cái Trang đi thì thiệt, tiền không lấy được , quần áo không có. Cứ lẽo đẽo đi theo cái Hương , nó bảo đi đâu phải đi đấy. Cái Hương thì nó mới ứng gần hết tiền hôm trước , trong sổ đâu chỉ còn có hơn một triệu.

Hai đứa bặt vô âm tín phải đến hai ngày sau , đến hôm thứ ba thì tôi thấy cái Hương đăng ảnh lên facebook. Chụp ảnh ở một phòng karaoke cùng với bốn thằng nữa. Xong nó tag thằng đứng cạnh là người yêu nó. Vào fb thằng kia thì thấy nhà nó có quán karaoke ở Bắc Ninh. Vãi cả người yêu , có mà về đó làm nhân viên cho nhà nó thì đúng hơn. Nhưng tôi không thấy cái Trang trong ảnh. Thôi thì cũng kệ , tôi với nó cũng không nợ nần gì nhau , nó không thích thì đi chỗ khác làm thế thôi. Không thấy cái Trang trong ảnh tôi đoán hai đứa có vấn đề. Tôi nháy máy cái Trang thì thấy có chuông, tắt đi tôi nhắn tin :
- Em không đi chơi với cái Hương à..!?

Nó nhắn lại ngay :
- Em không anh ạ, em ở nhà nghỉ một mình. Nó bảo nó đi sinh nhật người yêu nó.

Tôi nhắn tiếp :
- Em đang ở Bắc Ninh phải không...!?? Anh nói thật không tiền không quần áo em đi theo nó càng khổ. Nó còn có người yêu, em có gì. Mà không cẩn thận lại bị nó bán.

Tôi thấy mình cũng khá tiểu nhân khi cố tình đánh vào nỗi sợ của nó để kéo nó quay về. Và tôi thấy khả năng cao mình sẽ gọi được nó quay lại. Vì khi con người không có chỗ để đi nó lạc lõng vô cùng. Khi đó mà có ai dang tay đón thì không về mới lạ. Trang bắt đầu kể :

- Hôm đó em không muốn đi xăm với nó đâu, nhưng nó cứ gạ em đi cùng . Em bảo chưa xin ai thì nó nói xin cả cho em đi rồi. Lúc anh gọi điện em chưa kịp nói gì chị đã chửi đã doạ em. Chị bảo 10' nữa phải về. Em bảo cái Hương về đi thì nó nói : "Mày về đấy mày bị đánh chết".

Em bảo sao mày không gọi lại nói , thì nó tiếp :
- Cái Hương không cho em gọi á anh, nó bảo tắt máy đi. Sau đó nhờ cái thằng bảo xăm cho nó chở hai đứa ra đường bắt taxi. Hôm đó em chưa đi khỏi khu mình đâu. Bọn em nghỉ ở nhà nghỉ chờ cái Hương gọi cho ny trên này rồi hôm sau mới bắt xe đi.

Nghe kể lại thấy cuộc đời con này u tối , mà ngu nó bảo cái gì cũng làm theo , tôi nói :
- Vậy thì bắt xe taxi về đây , yên tâm không ai làm gì em cả. A thề với mày.
- Nhưng em không có đồng nào .

Tôi hỏi tiếp :
- Thế tiền phòng trả chưa..!??
- Không có chứng minh thư nên đặt trước ba hôm rồi a ạ.

Thế là có cơ hội rồi , tôi đang sợ nó không có tiền trả phòng , nhà nghỉ không cho đi. Định nhắn tin tiếp thì nó nhắn trước :

- Cái Hương về rồi anh ạ. Em không nói chuyện được nữa đâu.

Không thấy nó nhắn gì nữa. Tôi thấy hơi tiếc vì một tí nữa thôi là tôi gọi được nó về rồi. Lúc đó là 11h30, mấy đứa kia vẫn đang đi làm. 1h đêm tôi đóng quán đi ngủ , nằm mãi không ngủ được thì đến 3h sáng cái Trang gọi điện giọng hớt hải :

- Anh ơi, cho em về...Em tin anh, em liều về vậy. Chứ em không theo con Hương được.

Tôi thấy vui vcl :
- Vậy em gọi xe rồi đi một mạch thẳng về đây luôn. Tiền ko lo , về anh trả.

Nó nói :
- Nhưng ở đây em không biêt gọi taxi kiểu gì.

- Em xuống lễ tân bảo nhân viên ở đó gọi cho một cái taxi đi đường dài. Lên xe đưa máy cho a nói chuyện với thằng taxi.

Tầm 20' sau nó gọi lại :
- Em lên xe rồi anh ơi. A nói chuyện này.

Tôi nói với taxi chở nó về địa chỉ này. Ngã giá xong xuôi tôi bảo cái Trang ngủ đi. Bao giờ đến nơi gọi tôi mở cửa. Mà đúng ra đêm đó tôi thức trắng đêm đợi nó. Gần 6h sáng thì nó về đến nơi, mở cửa cho nó vào mà tôi giật cả mình. Nhìn nó tiều tuỵ , đầu tóc thì rối bù , mắt thì trắng bạch , da xám lại....Không khác gì xác chết trôi...Mà vẫn nguyên si bộ quần áo mặc từ ba ngày trước , đm giờ cho khách thêm tiền cũng đéo dám đi nó chứ nói gì đến kiêu với chảnh , tôi bảo :

- Về rồi đấy hả em, nhìn mày như cái xác không hồn. Đi rửa mặt mũi đi, tí sáng hẳn anh dẫn đi ăn sáng.

Nó đi tắm thay quần áo xong nhìn cũng đỡ nhưng mặt nó cứ dại dại kiểu gì. Tôi mới hỏi :
- Mày làm sao đấy hả em, mệt quá à...!?? Tự nhiên trốn đi làm gì cho khổ.

Nó kể:
- Con Hương bắt em chơi đá hai ngày hôm nay nớ anh. Em không chơi thì nó đuổi đi , nên giờ vẫn ngáo. Tối qua nhắn tin với anh thấy anh nói đúng, nên đêm nó ngủ em đi luôn. Thế chị có đánh em không ạ.

Tôi cười bảo :
- Mày về đây làm vui còn không hết đánh cái gì. Mà sao lúc a nhắn tin không về luôn mà phải đợi đến đêm.

Nó phân vân rồi mới nói :
- Lúc đó em vẫn sợ bị lừa về đánh. Nhưng sau em nghĩ : Chết thì chết sống thì sống. Nên em về.
Nghe câu cuối cùng mà tôi thấy sao mà nó khổ thế , nhưng ít ra nó vẫn đưa ra sự lựa chọn Chính Xác.......Tầm 7 giờ hai anh em đi ăn sáng. Tôi nhắn cho bà chị là cái Trang về rồi. Bà ấy hỏi :
- Cậu làm cách gì đấy.

Tôi trả lời:
- Không phải cái gì cứ doạ là sợ. Thế nhé.

Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Đọc mãi đến giờ chắc không ít ông thắc mắc :
- Đm , sao nhân viên nhà thằng này ngoan , ngon mà lại hiền thế. Em nào cũng hoàn cảnh đáng thương nữa.
 
Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11
Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Các ông hay nhỉ , tôi chỉ mới kể hoàn cảnh của mỗi đứa, và tôi nhớ không nhầm tôi mới chỉ khen cái Ngọc là ngoan thôi. Còn đâu chúng nó toàn không phải dạng vừa.

Toàn rách giời rơi xuống cả đấy , những chuyện đáng thương của chúng nó đều là thật , nhưng tiểu sử ăn chơi của một vài đứa nghe xong cũng còn thấy lẫy lừng.

Cặp đôi ăn chơi nhất trong nhà phải kể đến Hương và Trang. Cái Hương trước bị chị lừa bán cho một chủ ở Nam Định đợt trước tôi có kể qua rồi. Nó bị bán sau đó bà chủ Béo dẫn nó đi bán trinh giá 20tr. Sự thật là ở một số nơi bọn chủ còn bắt nhân viên chơi Đá. Lý do vì sao chủ nó làm thế thì rất dễ hiểu , cho nhân viên chơi đá chúng nó đi làm không biết mệt , mà còn dễ quản lý, suốt ngày thơ thẩn trong nhà , mà cũng chẳng đi đâu được vì cổng lúc nào cũng khoá. Đôi ba lần đầu chúng nó cho chơi miễn phí, chơi ké không mất tiền. Sau ngấm dần , vã không có thì nó vẫn cho chơi, nhưng trừ vào tiền làm được.

Cứ như thế có đứa làm 2 năm còn không đủ tiền trả nợ cho chủ. Trốn không trốn được , lại còn rơi vào cảnh nghiện ngập . Sống không có lối thoát , bản thân tôi thì cũng chưa chơi cái thứ cứt chó đó bao giờ. Hỏi tôi kẹo , ke chơi như nào tôi còn biết chứ đá thì chết cũng đéo bao giờ động vào. Vì chưa từng thử qua nên tôi chẳng hiểu nó có thèm như heroin hay không. Nhưng sau xảy ra chuyện thì tôi nghĩ nó cũng Nghiện như heroin. Đợt đó cái Hương xuống đây làm cũng phải được 4 tháng rồi. Nhà tôi không cho đứa nào chơi Đá cả nhé. Thế nên lúc nó xuống làm không nghĩ nó chơi đá. Còn trẻ quá mà , vậy mà có một hôm như này.

Hôm đó là ngày nó đến tháng, nó mới xin tôi cho nó đi xăm cái hình gì ở vai ấy. Tôi hỏi nó xăm ở đâu thì nó bảo bạn nó quen gần đây bảo đến nhà nó nó xăm cho. Tôi bảo :
- Gọi nó xuống đây , sang nhà nghỉ thuê một phòng mà xăm cho nó thoải mái.

Nhưng nó không chịu , nó bảo:
- Đằng nào em cũng không làm được anh cho em đi chơi tí.

Ừ thì nó nói thế tôi cũng đồng ý. Như thường lệ thì tôi bảo gọi thằng kia đến đón , để tôi còn lấy thông tin. Một lúc sau thằng kia chạy con Ex đến đón con Hương. Nhìn cũng ra dáng dân anh chị mới lớn lắm, đầu đội mũ , mặc áo bó sát hoa hoè hoa sói , nói chung thằng này có gương mặt theo tôi hay gọi mấy thằng trẻ trâu là Mặt Hãm Lồn. Nhìn nó cũng có thể đoán cái loại này không phải dạng tử tế.

Tôi mới bảo :
- Cho anh xin cái số điện thoại , với xem qua cái chứng minh thư của chú cái.

Nó đọc số điện thoại cho tôi mà mồm vân nhóp nhép nhai kẹo cao su. Thề nó đéo làm gì mình chứ không tôi chỉ muốn đấm chết cụ nó đi. Mặt thì câng câng , thái độ thì lấc cấc. Cũng hiểu được vì nó nghĩ tôi là làm thuê cho bà chủ, chứ đéo biết tôi là em bà ấy. Đọc số điện thoại xong nó nói :

- Không có chứng minh thư anh ơi...!!

Địt con lồn mẹ thằng này, muốn đuổi nó đi lắm rồi nhưng nhìn sang con Hương mặt sưng như cái Mâm tôi cố nhịn :

- Thế mày ở đâu , mà tên gì..!??. - Nghỉ con mẹ mày lịch sự đi. Bố tha chưa đập mày là may.

- Nhà em ở trên ngã ba đi qua trường tiểu học ABC , em tên Tuấn. Anh lên đó hỏi ai người ta cũng biết.

Gặp đúng giang hồ thứ thiệt con mẹ nó rồi, sợ suýt teo cả chim. Lại còn "Ai Cũng Biết" . Công nhận chính nhờ ai cũng biết đấy mà con chó này ăn trận đòn chắc phải hơn ngày sau mới biết đau. Tôi nhìn cái Hương bảo :

- Thế đi đi , gần giờ ăn cơm thì về. Có gì gọi điện cho anh.

Nó vâng vâng dạ dạ , leo lên xe thằng kia đi mất. Tôi thì lúc đó còn phải sang nhà nghỉ thu tiền khách , sớm có thằng khách đi chưa thu tiền. Đang bên nhà nghỉ lấy tiền của khách thì cái Mai gọi điện bảo tôi về nhà , nhà đang có top khách 4-5 người. Tính ra từ khi cái Ngọc về là còn 6 đứa , cái Hương đèn đỏ đi chơi rồi, một đứa vừa đi xong đang trên phòng chưa xuống thì ở nhà vẫn còn 4 đứa. Tôi chạy về xem khách thế nào. Vừa đi vừa nháy điện thoại bảo cái Hoa đang trên phòng xong thì về nhanh nhà có khách.

Khách đi 5 người mặc áo công nhân của một công ty gần đó. Buổi trưa mấy ông công nhân tranh thủ giải lao đi Đóng Gạch. Đúng là chết vì Lồn là một cái chết sồn sồn. Làm cả buổi sáng , trưa không tranh thủ ngủ mà còn đi chơi Gái, đúng cũng vái các ông luôn. Nhưng kệ , đi chơi việc của họ , còn việc của tôi là Thu Tiền :

- Bọn anh đi 5 người, em xem có ai xếp luôn một lần đi cho đủ. Nhanh nhanh không hết giờ..!!

Tôi gọi Mỹ , Dung , Trang xuống , còn Mai ngồi đó từ trước rồi. Vừa đúng lúc cái Hoa từ bên kia về.

Thế là đủ 5 người :
- 5 người đây các anh đi luôn nhé. Cho em thu.....

Chưa kịp dứt câu thì cái Mai chỉ tay đếm :
- Mới có 4 thôi anh ơi, cái Trang nó đi với cái Hương lúc em gọi anh từ nhà nghỉ về mà.

Ơ cái định mệnh , nó đi mà tôi đéo biết gì này. Tôi hỏi Mai :
- Nó đi cái gì, lúc anh đi mỗi cái Hương thằng kia chở đi thôi mà...!??

Mai tiếp :
- Em không biết nhưng lúc anh đi hai đứa nó quay lại đón cái Trang. Chúng nó còn bảo xin phép anh rồi.

Mà thôi tạm gác chuyện ấy lại, tôi quay ra bảo khách :
- 4 anh đi trước đi, em chạy đi đón thêm người nữa. Cho em thu tiền luôn. Của các anh 1tr5.

Khách trả tiền rồi tự chọn nhân viên sang nhà nghỉ, còn một ông ngồi lại hóng như hóng......Tôi phi xe sang quán khác mượn được một em cũng khá là hot. Chở về bố kia gật đầu ưng luôn, mồm còn bảo :

- Nhanh em ơi, bọn anh tí còn phải đi làm. À mà chú em tí bọn kia nó mà xong trước thì bảo đợi a với nhé.

Vãi lồn chấm chinsu phụt , đi chơi gái mà kiểu gấp như sắp hấp hối. Thà nhịn mẹ đi , lúc nào thoải mái thì quay lại. Nhưng khổ toàn các ông vợ con rồi, nói thật éo đi buổi trưa thì chẳng bao giờ đi được. Bảo sao máu , xin lỗi các anh công nhân , lỡ vợ có đọc được thì các anh cứ bảo :

- Ở đâu cũng có people this , people that.

Em không cố ý, nhưng sự thật đôi khi nó phũ phàng. Khách đi hết tôi mới ngồi nghĩ lý do tại sao cái Trang đi mà không xin phép . Lý do đầu tiên hiện ra là nó Trốn. Nhưng không phải vì gần đây có chuyện gì xảy ra đâu, không ai mắng chửi nó, nó vẫn đi làm bình thường. Đơn giản nhất là trong sổ tiền của nó vẫn còn 13tr500 , nó không cần tiền hay sao mà trốn. Mà chẳng lý do gì nó phải trốn khổ sở, nó thích về , thích đi nó xin vẫn để nó về bình thường cơ mà. Loại lý do này, tôi gọi điện thì nó không dám nghe máy, gọi cho con Hương nó cũng không thèm bắt máy. Gọi thằng kia thì thuê bao , vãi lồn rồi ...

Tôi phải gọi ngay cho bà chị xuống quán, trường hợp này cũng là lần đầu tiên nhân viên đi mà không gọi về được. Bà chị tôi bận việc phải mất tầm 30' sau mới đi xe xuống. Lúc đó cũng gần 2h chiều rồi. Hai đứa kia đi cũng đã được mấy tiếng. Tôi tiếp tục gọi điện thoại thì vẫn không đứa nào nghe. Bà chị tôi gọi người xuống chuẩn bị đi tìm quanh khu vực ngã ba trường tiểu học ABC . Tôi dùng số điện thoại thằng kia tra fb với zalo thì ra được cái mặt nó ở ảnh đại diện Zalo.

Đm , gom tất số đt mấy thằng em bà chị lại tôi send một loạt ảnh thằng cờ hó ( được cái thằng nào cũng là Iphone nên tiện ) . Nhìn ảnh xong thì có thằng trong số đó biết mặt thằng này vì gần nhà thằng này. Nó bảo :

- Em biết thằng này, nó tên Tuấn . Cách nhà em một đọan thôi. Từ đây lên nhà nó mất tầm 20' đấy chị ạ.

Ngồi trên xe tôi vẫn gọi điện cho hai đứa kia. Cái Hương bắt máy , tôi hỏi :
- Mày đang ở đâu về ngay....Chị với anh đang đi tìm.

Nó tắt máy luôn , có lẽ bà chị tôi quá khét trong chuyện này rồi. Cũng phải thôi, đàn ông bà ấy còn bắt quỳ xuống đánh như chó. Nói gì đến hai đứa này, bọn này nó nhờn vì ở với tôi. Tôi không quát tháo mắng mỏ chúng nó bao giờ. Vì nghĩ cứ nhẹ nhàng thì chúng nó sẽ biết điều . Nhưng tôi khác chị tôi khác, bà ấy ko có cái gọi là tình cảm xen lẫn công việc. Bà ấy có thể cho cái Ngọc mấy triệu về quê, có thể bỏ ra hàng 1-2 chục triệu cho chúng nó đi chơi. Nhưng không ngoan bà ấy có thể đánh nát mặt chúng nó, và chúng nó biết điều đó. Tôi gọi tiếp cho cái Trang , bấy giờ nó mới nghe máy, bà chị tôi giật điện thoại :

- Địt mẹ hai con này , tao mà bắt được có tin tao cho chúng mày cởi truồng đứng giữa ngã ba không...??? 10' nữa mà không về đừng trách tao..!!!

Bà ấy tắt máy mà tôi vẫn thấy hơi sợ, vì tôi tin bà ấy sẽ làm thật. Và sau khi làm thế xong bà ấy sẽ đuổi chúng nó đi. Tính bà ấy tôi nắm trong bàn tay , sòng phẳng, thoáng nhưng làm gì cũng cứng nhắc, đã ra luật thì lúc nào cũng làm theo luật. Chính vì thế mà bà ấy thân là con gái vẫn tồn tại ở cái đất này 10 năm nay. Không phải dựa bóng chồng mới mở quán , bà ấy mở quán làm ăn 3 năm sau mới lấy ông chồng bây giờ. Lấy chồng xong bà ấy như hổ mọc thêm cánh. Và bà ấy bắt đầu tính đến việc mở rộng làm ăn sang lĩnh vực cho vay cầm đồ. Đó cũng là lý do mà giờ tôi ngồi ở đây.

Tầm chục phút sau không thấy đứa nào gọi điện nói gì tôi lại gọi lại. Nhưng lần này cả hai thuê bao , oto cũng đã dừng trước cổng nhà thằng kia , chó sủa inh ỏi, cổng không khoá, nhưng hình như trong nhà không có ai . Mấy thằng kia xộc vào sân , nhà không có người. Bà chị quay ra hỏi thằng kia :
- Có đúng nhà nó đây không..!??

Thằng kia trả lời :
- Đúng nhà thằng mà anh T gửi ảnh cho em xem.

Đứng ngoài cổng đợi phải mất 15' thì thằng kia mới đi con Ex về trước ngõ. Nó thản nhiên như không có gì , mặt ngáo ngơ. Tôi hỏi :
- Hai đứa nhân viên nhà tao đâu...!??

Nó nhìn tôi :
- Em không biết, chúng nó về từ lâu rồi....!!

Chị tôi túm tóc vả nó một cái rõ đanh , mồm chửi :
- Địt mẹ con chó này , mày biết tao là ai không...!?? Mày đưa nhân viên nhà tao đi mà giờ bảo không biết á....Bốp....lại thêm một cái vả nữa.

Nó định bật lại thì mấy thằng em lao vào giữ . Chị tôi tiếp :
- Mày thích chết à, đi vào mở cửa nhà tao xem mày giấu chúng nó ở đâu.

Nó mở cửa, nhìn qua không thấy ai.....Nhưng trong góc nhà có ...
-------------------
Sorry các thím lẽ ra chap 11 là về xxx nhưng e nghĩ lại không muốn dây vào rắc rối. Nên phải viết vội lại một chap khác để bù....E nghĩ câu chuyện nên xung quanh công việc và những chyện trong nghề là đủ ... !!!

Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ