Anh làm thinh, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?”.
Khi người phụ nữ ấy đi khỏi rất lâu, tôi vẫn chưa thể nào bình
tĩnh trở lại. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra những chuyện ghê rợn
như thế về vợ mình để kể với nhân tình. Chẳng lẽ tôi xấu xa, đê tiện, bỉ
ổi, ích kỷ, nhỏ nhen, vô văn hóa như vậy sao?
“Anh ấy bảo những tháng ngày sống với chị là tù ngục. Chị hãy
buông tha anh ấy đi. Coi như chị làm phúc, tích đức cho mấy đứa nhỏ, mà
anh ấy cũng có con trai nối dõi tông đường”- cô ta khóc lóc van xin tôi.
Trời ơi, tại sao đến bây giờ Quang mới nói là cuộc sống với tôi là tù
ngục? Anh có bị điên không? Sao 15 năm qua, anh không nói như vậy? Mà
có người tù nào lại trắng trẻo, mập mạnh, phởn phơ như vậy không? Tôi cố
giữ bình tĩnh: “Cô đừng tin lời anh ấy. Chẳng qua đó chỉ là những
lời dối trá để chinh phục tình cảm của cô thôi. Tôi không thể ly dị anh
ấy vì con tôi cần một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có đầy đủ cha mẹ”.
Thế nhưng cô ta chẳng tin. Cô ta bảo rằng ngay lần đầu gặp gỡ cách
nay 8 tháng, cô đã nhận ra Quang là một người đàn ông bất hạnh. Đó là
ánh mắt anh luôn nhìn xa xăm, đôi lúc như vô hồn. Thoạt đầu anh cố giấu
nhưng sau đó cô nài nỉ mãi anh mới chịu kể thật về hoàn cảnh của mình
rằng anh đang thất nghiệp phải sống nhờ vợ nên bị khinh rẻ, coi thường.
Thậm chí, trong câu chuyện của Quang, tôi độc ác đến độ không nấu cơm,
không giặt giũ quần áo cho anh; nói chuyện “mày tao” với anh, buổi tối
còn không cho chồng đụng tới... Trời ạ, có bị điên không?
8 tháng trước, đúng là anh có thất nghiệp thật. Khi đó, thấy anh
buồn, tôi đã nhờ bạn bè tìm việc cho anh nhưng chỗ nào anh cũng bảo
không phù hợp, anh nói bây giờ tuổi anh đã lớn, làm những chuyện vặt
vãnh như vậy anh không làm được. Tôi bảo anh phụ tôi công việc ở cửa
hàng tạp hóa nhưng cũng được vài hôm anh lại bảo đây là chuyện đàn bà,
tủn mủn quá anh không làm được. Có lần tôi hơi bực bội nên sẵng giọng: “Vậy chớ anh làm được chuyện gì? Chuyện gì anh cũng chê hết thì biết làm sao?”. Hôm đó anh giận không ăn cơm. Hôm sau cũng không ăn cơm rồi tuyên bố “tuyệt thực”.
Cuối cùng tôi phải xuống nước năn nỉ: “Thôi, anh thích làm gì thì làm, em không nói nữa”. Anh làm thinh nhưng đã chịu ăn cơm. Tôi thật sự thấy mỏi mệt với sự mè nheo, làm mình làm mẩy của anh.
Bây giờ kinh tế gia đình một mình tôi gánh hết, lại còn phải lo cho
ba mẹ anh ở quê. Lẽ ra anh phải để cho tôi thanh thản làm ăn, đằng này
anh lại đeo lên vai tôi cục đá, thử hỏi làm sao tôi có thể vui vẻ, phấn
chấn, hứng khởi trong chuyện chăn gối vợ chồng?
Cho đến một bữa nọ, anh bảo tôi đưa tiền để anh mua đôi giày thể thao: “Anh đi bộ với mấy chú trong hội người cao tuổi của phường...”. Tôi
nghe vậy cũng mừng; vội vội, vàng vàng mua giày cho anh. Từ đó, sáng
nào, chiều nào anh cũng diện giày thể thao, quần soọc, áo thun để đi bộ.
Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ rồi đường ai nấy đi? (Ảnh minh họa)
Tôi thấy anh vui vẻ, phấn chấn hẳn lên. Có hôm anh về tới nhà rất
muộn, vẻ mặt đầy phấn khích. Tôi hỏi thì anh bảo vừa thắng một trận cờ
với mấy ông bạn già. Tôi biết cờ tướng là đam mê của anh. Có khi mỗi ván
cờ kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Vì vậy anh về muộn hoàn toàn có lý do
chính đáng, anh thắng cờ nên phấn khích thì lại càng chính đáng hơn.
Anh cứ như vậy nhưng tôi không dám nói năng gì vì sợ anh lại giận,
lại buồn, lại tủi thân. Cứ thấy anh vui là tôi vui. Có ngờ đâu sự thể
lại ra như vậy. Trong lúc tôi cứ đinh ninh anh đi tập thể dục cho cơ thể
khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ thì anh lại đi với người đàn bà khác bên
ngoài.
Cô ta đã ly dị chồng, đang ở một mình. Cô ta cũng đi tập thể dục và
gặp chồng tôi ở đó. Họ đi lại với nhau đã mấy tháng nay mà tôi không hề
hay biết. Và bây giờ cô ta lại còn cả gan đến tận nhà bảo tôi nhường
chồng cho cô ta...
“Anh có còn là con người nữa không? Anh có lương tâm không? Trong
lúc em nai lưng làm nuôi con, nuôi anh, nuôi cha mẹ anh; còn anh thì
lại đi bồ bịch, trai gái... Trời ơi, sao tôi khổ như vầy!”- tôi khóc tức tưởi. Anh làm thinh, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?”. Tôi gào lên: “Tính, tính cái gì? Hoặc là anh bỏ cô ta, hoặc là anh bỏ mẹ con em. Anh lựa chọn đi".
Nhưng anh không lựa chọn mà muốn có cả hai. Anh bảo chờ cho cô ta sinh nở xong rồi xem ý cô ta thế nào mới quyết.
"Em cho anh thêm thời gian. Thật sự thì anh cũng không yêu thương gì cô
ấy, chỉ là giải khuây trong lúc buồn phiền thôi nhưng cô ấy lỡ có bầu
rồi nên anh phải có trách nhiệm".
Tôi thấy thật buồn cười. Anh mà có trách nhiệm gì kia chứ? Thân anh
còn lo chưa xong nói gì lo cho ai? Tôi bỗng thấy chán nản tột cùng. Tôi
bảo anh: "Thôi, không nói nhiều nữa. Em cũng hết chịu nổi anh rồi.
Anh cuốn quần áo qua ở với cô ta luôn đi. Đơn ly hôn em sẽ viết rồi đưa
anh ký".
Tôi tưởng chỉ dọa anh vậy thôi, nào ngờ anh dọn đi thật. Anh đi đúng 1 tuần rồi quay về như một tên quân thất trận: "Người
ta lấy nhà lại rồi, giờ cô ấy cũng không biết ở đâu. Hay là em cho cô
ấy về đây ở tạm chớ bụng mang dạ chửa như vậy biết đi đâu?".
Trời đất quỷ thần ơi, anh có bị điên không vậy? Tôi sờ trán anh: "Anh bệnh hả? Anh mất trí rồi hả? Anh có tin rằng tôi sẽ giết chết cả hai người không? Đúng là đồ điên".
Tôi nói nặng như vậy nhưng anh vẫn không chịu đi. Giờ đây suốt ngày
anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn
xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ… "Anh có bị điên không? Anh đi ngay, đi ra khỏi nhà ngay!"- tôi lôi anh ra khỏi anh. Nhưng anh trì lại: "Anh không đi. Đây là nhà anh. Nếu muốn anh đi thì em bán nhà chia cho anh phân nửa thì anh đi". À, ra là vậy. Giờ anh mới bộc lộ bản chất. Chắc là cô ta đã xúi anh làm vậy.
Tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Tôi muốn tung hê tất cả, tới đâu thì
tới, ra sao thì ra… Thế nhưng tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ
đến cha mẹ anh ở quê, nghĩ đến tương lai của mình… Trời ơi, đầu tôi muốn
nổ tung ra rồi. Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ
rồi đường ai nấy đi?
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.