Tôi không
định tâm sự chuyện riêng của mình lên đây. Nhưng hôm nay, đọc nhiều bài
viết về việc yêu nhầm người yêu đào mỏ. Dù không có nhiều thời gian
nhưng tôi cũng xin chia sẻ một câu chuyện có thật đã xảy ra với chính
bản thân tôi cách đây vài năm.
Tôi là một
kỹ sư công nghệ thông tin, gia đình giàu có và là con trai độc tôn của
dòng họ. Khỏi phải nói, ngay từ thuở lọt lòng tôi đã được cưng chiều đủ
thứ, thiếu điều chỉ có du hành vũ trụ là chưa đi. Nhưng tôi không phải
là dạng ăn chơi đua đòi.
Ngay từ
khi 15 tuổi, tôi đã được đi du học ở Mỹ và khi ra trường thì được nhận
vào làm cho một tập đoàn lớn ngay tại thành phố Newyork. Năm 30 tuổi,
tôi trở về Việt Nam và thay gia đình quản lý một công ty tư nhân lớn
(Tôi xin không nêu tên công ty cũ của gia đình). Cũng trong thời gian
này, tôi hay đi bar cùng bạn bè và đối tác. Tôi quen nhiều cô gái, ngay
cả những diễn viên nổi tiếng hay chưa, hễ có hình thức ưa nhìn là nhanh
chóng trở thành “mục tiêu” để tôi “săn đuổi”. Vì đẹp trai, lịch lãm và
thuộc giới đại thượng lưu ở thành phố, các mục tiêu của tôi nhanh chóng
bị đánh gục. Tất nhiên, tôi cũng tốn không ít “tình phí” để “cưa đổ”
những đóa hoa ngọc ngà này. Nhưng tính tôi hào phóng và vì thuộc dạng
“đại gia” nên phải “chi tiêu” sao cho xứng danh, tôi ít nề nà tiền bạc,
vui là chính.
Tôi đắm mình trong các mỹ
nữ hơn hai năm trời cho đến khi tôi quen em. Em là nữ sinh trường một
trường đại học danh tiếng ở Thành phố. Tôi quen em khi đến nhà thằng bạn
chơi. Em lúc này đang làm gia sư dạy cho cháu của thằng bạn. Cháu bạn
tôi đang ôn thi đại học và em luyện thi ba môn Toán, Lý, Hóa tại nhà.
Ban đầu
tôi không có gì ấn tượng với em ngoài vẻ mặt khá đanh đá. Tôi ngồi phòng
khách mà tiếng giảng bài của em vang vọng đến “chói tai”. Tò mò tôi hỏi
thì được biết phải “khó khăn” lắm mới mời em về làm gia sư vì lịch dạy
và lịch học của em kín mít. Bản tính hiếu thắng trong tôi lại ùa về, mặt
dù đã hết việc nhưng tôi cũng nán lại chờ đến khi em kết thúc buổi dạy
để có cơ hội thử “trình độ”.
Khi em vừa
cười và chào định ra cổng thì tôi nhờ bạn hỏi em vài chuyện về việc học
của con bé. Được thể, tôi cũng thăm hỏi vài ba câu. Trái ngược với suy
nghĩ của tôi, em trả lời rành rọt và thẳng thừng. Và tuyệt nhiên, không
hề có một nụ cười dù là theo kiểu “xã giao”. Khi em về tôi mới được
thằng bạn cho biết, em tới rất đúng giờ, giảng dạy cũng rất đúng giờ và
rất hạn chế tiếp xúc với… con trai trong nhà (là nó).
Tò mò đôi
chút về em nhưng tôi cũng nhanh quên cho đến khi được thằng bạn mới tới
nhà để đãi tiệc “cháu nó thi đậu”. Bữa tiệc gia đình đầm ấm và tất nhiên
không thể thiếu vắng em. Ngày đó, em thay bộ sơ mi quần jean thường
thấy bằng một bộ váy hồng cánh xen dài chấm gót. Tôi có dịp được ngắm em
kỹ hơn và phải thực lòng mà nói là em rất xinh. Xinh không phải kiểu
mặt V-line, mũi cao vút da trắng ngần… Em xinh theo kiểu tự tin với thần
thái của một người học cao hiểu rộng. Vì thực tế em cao chỉ chừng 1.55
cm, da không được trắng lắm, mũi cũng không cao… Vậy mà tôi lại mê mẩn
em ngay trong ngày hôm ấy.
Tôi quyết
tâm sẽ phải chinh phục được em. Tôi tìm cớ để tiếp xúc với em nhiều hơn.
Gần 5 tháng trời ròng rã tôi mới chính thức nhận được cái “gật đầu” làm
quen của em. Để kỷ niệm, tôi dẫn em đi vào một nhà hàng thật sang trọng
và vào một bar lớn nhất ở thành phố. Tất nhiên, tôi vẫn chưa dám dẫn em
đi giới thiệu với bạn bè, gia đình thì càng không.
Nhưng đó
chỉ là một lần duy nhất, kể từ những lần sau hễ tôi gợi ý đi ăn nhà hàng
là em lại bảo “ăn nhà hàng hôm đầu tiên gần chục triệu. Anh đưa tiền đó
cho em, em nấu anh ăn”. Tất nhiên, tôi không thể từ chối và cũng muốn
thử tài nấu ăn của em. Tôi đưa gấp đôi số tiền nhưng em chỉ lấy đúng
bằng tiền ăn ở nhà hàng. Bữa ăn chỉ có tôi và em trong căn phòng trọ nhỏ
xinh của em. Nhưng thú thật, bữa đó rất vui và tôi phát hiện ra rằng
“Em nấu ăn cực ngon”.
Sau bữa đó
em hỏi thẳng tôi rằng “Anh yêu các cô trước có thường dẫn đi du lịch,
đi bar, đi nhà hàng, đi mua sắm gì không?”. Tôi thú nhận là có. Em hỏi
bao nhiêu lần một tuần. Tôi thành thực kể. Em ghi chép từng thứ vào một
cuốn sổ nhỏ. Sau đó em bảo “Em không cần đi ăn nhà hàng, không cần đi
bar, mua sắm. Thay vào đó, mỗi khi anh muốn dẫn em đi đâu, mua gì, ăn
gì, anh quy ra thành tiền đưa em là được”. Tôi hơi hoảng với cách suy
nghĩ và thẳng thắn của em. Tôi cười và nghĩ rằng em đang nói đùa nên gật
đầu cười bảo “OK, vậy cũng đỡ tốn thời gian của anh. Thay vì thời gian
đó anh được ở bên em”.
Tôi chỉ
nghĩ sẽ nói cho vui vì con gái ai mà chả thích mua sắm, chưng diện.
Nhưng không ngờ, em làm thật. Thậm chí ngay khi dẫn em đi mua xe, em và
tôi chọn xong vào quầy thanh toán thì em kéo tay tôi ra bảo “Anh đưa
tiền cho em được rồi, coi như là anh đã tặng em”. Lúc này thì tôi cũng
hơi bực mới bảo “Vậy khi cần đi đâu thì sao?”. Em cười bảo: “Em chạy xe
bốn bánh làm gì, đi đâu chạy xe wave của em là được”. Thật sự, tôi không
hiểu nổi em.
Ngoài
chuyện cái gì cũng quy ra tiền thì em đúng là người yêu tuyệt vời. Em
học kinh tế, nhưng em thông thạo hơn ba ngoại ngữ tiếng Anh, Tiếng Trung
, Tiếng Nhật. Em còn dự định học tiếp tiếng Pháp. Thú thật, đôi khi tôi
cũng mệt vì dù yêu và cho em nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt tôi toàn phải
“book” trước vì thời gian của em luôn kín mít.
Tôi muốn
được ở gần em nên bàn với em cùng nhau mua một chung cư ở thành phố. Em
vui vẻ đồng ý và bảo sẽ đi tìm. Thời gian đó vì bận công tác nước ngoài
nên tôi để em toàn quyền quyết định. Đến khi em bảo giá tiền là tôi ký
sec và đưa em ra ngân hàng rút. Tôi cũng chưa một lần gặp chủ nhà. Khi
em dẫn về xem nhà, tôi cũng rất vui vì nó khá rộng và thoải mái. Tôi nói
nên mua một ít nội thất trang trí trong nhà. Em xung phong đi lựa và
mua. Tất nhiên, tiền vẫn là của tôi.
Vậy mà,
đến ngày dọn về ở tôi choáng toàn tập. Gần hơn một tỉ tiền mua đồ nội
thất vậy mà em mua đúng một chiếc giường, tủ đựng đồ, bàn ủi, quạt và
một ít đồ dùng bếp. Trong đó có một số vật dụng đã cũ từ phòng trọ em
chuyển qua. Bực mình, tôi hỏi thì em trả lời: “Em hỏi anh nha, anh có
nhà ba mẹ, thỉnh thoảng anh mới qua đây. Vậy em mua làm gì cho tốn tiền.
Tiền đó để dành dùng làm việc khác không tốt hơn à”. Tôi sẵn giọng: “Em
dùng vào việc gì?”, em lại cười xòa: “Nhà này anh mua cho em mà, miễn
em thấy thoải mái là được rùi”. “Đến cái máy giặt và tủ lạnh em còn tiết
kiệm không mua, tiện nghi thoải mái cái nỗi gì đây?”. Em cười hì hì và
ôm tôi thủ thỉ “Giặt máy tốn công ủi lại mau hư đồ. Em giặt tay được
rùi. Đảm bảo đồ anh không bao giờ hỏng hóc và nhăn nhúm”.
Thú thật,
đến nước này thì tôi bó tay toàn tập. Tôi bảo em không cần phải đi dạy
hay làm thêm gì cho mệt, mỗi tháng tôi sẽ đưa em hai mươi triệu. Em cười
và cảm ơn tôi rối rít. Thú thật, em không chân dài mà yêu em tôi tốn
gấp ba bốn lần các em chân dài khác. Vậy mà tôi vẫn yêu. Bên em, tôi cảm
thấy bình yên, vui vẻ. Và quan trọng, những vấn đề nào khó khăn, nếu
tôi hỏi, em có thể làm nhà tư vấn, thoải mái mà không cảm thấy một áp
lực nào…
Tôi dự
định sẽ đưa em về ra mắt vào cuối năm. Vậy mà giữa năm, công ty tôi
vướng vào vụ kiện tranh chấp, rồi bị các đối tác nước ngoài lừa không
trả tiền, hợp đồng thì bị đền. Thậm chí, bán cả nhà, cả xe vay mượn bạn
bè, người thân tôi còn không đủ trả nợ. Trong giai đoạn khó khăn này,
tôi định bán căn chung cư hai đứa mua thì lại phát hiện là hóa ra trước
giờ căn chung cư này là em thuê để ở. Tôi gọi điện cho em thì số máy
không liên lạc được trong khi cách đây một tháng tôi và em còn gặp mặt.
Tuyệt
vọng, tôi lâm vào bế tắc. Phải thuê một căn nhà nhỏ cho cha mẹ ở. Còn
công ty thì tôi tạm thời đóng cửa và đi xin việc. Các bạn có hiểu nổi
tâm trạng của một người đang ở trên đỉnh cao tiền tài và danh vọng bị
rớt xuống đáy cùng của sự thất bại mới đau đớn làm sao. Từ biệt thự, tôi
ở nhà cấp bốn tồi tàn, xe hơi chục tỷ thì giờ đi xe máy, bạn bè hầu như
chẳng còn. Tôi làm công ty nước ngoài lương tháng hơn 2000 USD mà còn
chưa đủ trả tiền nợ (Cũng may là số nợ này tôi mượn của người thân nên
không phát sinh lãi).
Gần 37
tuổi đầu, tôi phải làm lại từ đầu. Mẹ tôi vì sốc nặng mà bệnh nằm liệt
giường. Ba tôi phải ngày đêm chăm sóc vì không có tiền thuê người giúp
việc. Nhìn cảnh nhà như vậy, thú thật ngoài thời gian làm việc, tôi
không còn dám bù khú bạn bè như trước. Ngay cả em, tôi còn không dám
dành thời gian nhớ đến. Vì mỗi lần nhớ, tôi càng hận tôi đã dại dột bị
em lừa dối đau đớn đến vậy.
Một buổi
tối, sau khi gặp khách hàng, tôi về ra chợ mua đồ ăn cho mẹ thì thấy có
cuộc gọi nhỡ. Tưởng khách hàng gọi nên tôi gọi lại thì nghe giọng nói
quen thuộc của em trong điện thoại “Anh đang ở đâu vậy?” Nghe giọng nói
thân thương, tôi vừa hạnh phúc, vừa giận… Giọng tôi run run nói xối xả
“Em gọi tôi làm gì nữa. Em lừa dối tôi như vậy chưa đủ à. Tôi không còn
tiền cho em nữa đâu”. Đầu dây bên kia tôi nghe giọng em thảng thốt “Em
hỏi anh giờ đang ở đâu. Em muốn gặp anh”. “Được, gặp thì gặp”. Tôi cho
em địa chỉ quán cafe gần nhà và mua vội thức ăn về cho ba mẹ. Thú thật,
tình yêu đối với em vẫn còn nhưng hận thù thì còn cao hơn nữa. Tôi muốn
gặp em để chửi vào bộ mặt trơ tráo và tham lam của em cho hả dạ.
Khi tôi
đến nơi thì đã thấy em ngồi đó với hai ly nước ép quen thuộc. Nhìn tôi,
em cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. “Sao có mấy tháng mà anh ốm quá
vậy?” Tôi không trả lời. Em vẫn cười toe toét “Em ra trường rồi. Em đi
làm bữa giờ đó anh. Công ty cũng tốt lắm. Em làm trưởng phòng đó nha”.
Bao nhiêu dự định muốn nói với em ban đầu tan biến đâu hết. Tôi im lặng
nghe em say sưa nói. Em vẫn kể như giữa chúng tôi chưa có gì “Anh biết
không, cách đây bốn tháng em đi công tác nước ngoài đó. Thiệt đã luôn,
em ký được bốn hợp đồng khủng bố”.
Em uống
gần nửa ly nước, đột nhiên em dựng lại và hỏi “Công việc anh không tốt
đúng không?”. Thành thực mà nói, lúc này tôi đã không còn giận em nữa
rồi. Nhưng tôi vẫn hỏi “Bữa giờ em biến đi đâu, tại sao?”. Em bịt miệng
tôi lại và nói nhanh: “Biết ngay anh có nhiều điều muốn hỏi em mà. Thôi,
để em nói hết cho nhanh”.
Vừa nói em
vừa đặt trên bàn muốn cuốn sổ tiết kiệm. Tôi liếc nhìn và ngạc nhiên
tột độ với con số tiền trong đó. Em cười hì hì “Thấy sợ chưa. Tiền ăn,
tiền xe, tiền nhà, tiền hàng tháng… Trong này hết đó. À, thêm tiền em
làm thêm ở công ty nè, tiền đi dạy nữa nè. Ấy quên, nó có thể còn hao
hụt một chút đỉnh vì em đã dùng một ít tiền đi mua “đức” cho anh rồi.
Tôi còn
đang há hốc mồm thì em thì thầm “Bây giờ em làm ra được nhiều tiền lắm
nha. Không cần tiền hằng tháng của anh nữa rồi”. Nói xong, em hôn tôi
cái “chụt” và ôm tay tôi nói vừa đủ tôi nghe “Trời ơi, có mấy tháng mà
nhớ anh quá trời luôn à”.
Các bạn ạ,
trong đời, tôi gặp và yêu nhiều người đào mỏ. Nhưng với em, có lẽ là
người đào mỏ lạ lùng nhất mà tôi mang ơn nhiều nhất. Giờ đây, vợ chồng
chúng tôi đã mua lại được nhà. Em đã bỏ chiếc xe Wave cũ và chịu dùng
chiếc Airblade. Tôi đã mở lại công ty và dù có năn nỉ gãy lưỡi em vẫn
không chịu ở nhà hay cùng làm chung với tôi. Em luôn bảo “Tiền em làm là
để mua đức cho anh”. Mỗi kỳ lãnh lương ra, em đưa hết số tiền của mình
đi từ thiện ở các vùng sâu vùng xa và cười toe toét mỗi khi ai đó hỏi
mượn tiền. Tính vợ hào phóng mà cũng kỹ lưỡng, xấu chứ chẳng xinh vậy mà
làm tôi yêu mê mệt. Cuối năm nay, chúng tôi sẽ đón cặp song thai đầu
lòng…
Đêm nay
ngồi viết những dòng tâm sự này mà bà xã tôi vẫn đang ở bên cạnh đay
nghiến “Giờ còn chưa đi ngủ nữa. Em cho anh mười phút để shut down và
năm phút vô mùng đó”.
Theo Trí Thức Trẻ