Chịu lạnh chờ chồng ân ái với người tình ở nhà nghỉ

Chịu lạnh chờ chồng ân ái với người tình ở nhà nghỉ

Mùa đông mười năm trước, chị đóng giả bà già Noel đi theo anh vào nhà nghỉ, nén nỗi đau để chờ anh ân ái với người tình.

Chị là con gái Hà Nội gốc. Ngày chị yêu anh, ba mẹ chị khuyên không nên lấy chồng làm nghề tư vấn tâm lý. Chị cười, chồng con làm nghề tư vấn càng tâm lý và biết giá trị của cuộc sống hơn. Không thể có người nào đi tư vấn cho người khác mà bỏ qua giá trị gia đình mình.

Chị lên xe hoa trong tiếng thở dài của cha mẹ. Ba mẹ chị nghẹn ngào vì thương con gái lấy một người đàn ông khéo miệng, sau này dễ đưa lời ong bướm. Hàng ngày, anh vẫn đến công ty tư vấn tâm lý cho người khác còn chị đi làm kế toán ở một công  ty tài chính. Chuyện vợ chồng sống cùng với những cuộc điện thoại lúc nửa đêm chị đã quen.

Điện thoại của chồng phải mở 24/24 và lúc nào cũng phải nghe những khách hàng than vãn chuyện gia đình của họ. Điều đó, chị hiểu và thông cảm. Họ có với nhau hai đứa con đủ nếp đủ tẻ. Với chị hạnh phúc như thế là đủ.

Gần ngày đó, chị thấy chồng hay có cuộc điện thoại lạ. Có hôm, anh nói chuyện với người ta nửa tiếng đồng hồ. Chị chẳng dám ca thán dù trong thâm tâm rất khó chịu. Số của anh là số tổng đài, chị làm sao dám cầm vào cái điện thoại đó. Chị thở dài “thôi thì công việc nó thế”. Nhưng trong thâm tâm chị vẫn có chút lo lắng, bất an. Chị nghĩ ra đủ cách nhưng đều khó qua mắt chuyên gia tâm lý trong nhà. Chị nghĩ ra cảnh biết đâu anh có người phụ nữ khác.

Hôm ấy vào sinh nhật của chị, trước Noel một ngày. Chị bảo với chồng tổ chức Noel và sinh nhật cùng nhau để con cái vui hơn và công việc của anh không bị gián đoạn. Anh đồng ý. Anh gọi điện về bảo chị bận việc cơ quan về muộn, dặn mẹ con chị ăn cơm trước.

Chong-toi-la-nguoi-tinh
Người mà chồng ngoại tình chính là khách hàng của anh

Vừa dọn mâm ra, chị nhận được cuộc điện thoại của người bạn. Bạn chị bắt gặp chồng chị đang ngồi ăn tối với một cô gái trẻ, lạ. Họ rất thân mật và không phải mối quan hệ bình thường. Bán tín, bán nghi, chị gác điện thoại lại tự trấn an mình không có việc gì cả. Nhưng hình ảnh khác thường gần đây của chồng và lời nhắn của bạn khiến chị đứng ngồi không yên. Hôm nay là sinh nhật chị, dù không tổ chức nhưng lẽ ra anh phải về ăn bữa cơm đầm ấm với gia đình.

Vừa lúc đó, mẹ chị đến chơi. Chị nhờ mẹ trông con. Chị vội lấy xe ra nhà hàng nơi chồng chị đang ngồi ở đó. Chị nhìn qua khe cửa có bóng người đàn ông giống chồng mình. Muốn bước vào trong nhưng sợ bị lộ.

Nhìn sang bên kia đường, người ta nô nức mua quần áo Noel. Không suy nghĩ, chị lao sang đường mua một bộ mặc vào làm bà già Noel. Chị tự tin với trang phục mới bước vào quán. Vừa lúc ấy, chồng chị ôm eo người đàn bà lạ bước ra. Họ lấy xe và chở nhau đi về hướng Đầm Trấu. Nhìn chồng tay trong tay với người phụ nữ khác, chị lấy xe đi theo họ. Điểm dừng chân của họ là một nhà nghỉ.

nguoi-tinh-infonet
Chị nhắn tin cho người chồng đang ân ái với nhân tình: “mình về đi anh, em lạnh lắm rồi”

Chân chị rụng rời. Anh đã phản bội vợ con đi theo người đàn bà khác. Họ đặt phòng đi lên trên còn chị trân người đứng đó. Chị muốn leo lên dằn mặt hai kẻ đang phá hoại hạnh phúc của chị nhưng lại không đủ tự tin. Chị nhớ lời mẹ bảo “lạt mềm buộc chặt”. Chị sợ làm to lên thì gia đình tan nát.

Trời rét như cắt, chị co ro trong bộ quần áo bà già Noel. Chị nhớ lại các mùa Noel năm trước. Anh và chị nhạnh phúc tay trong tay với con. Cố nghĩ về cảnh hạnh phúc, chị lại khóc khi hiện tại quá phũ phàng. Hai tiếng sau, chị thấy phòng anh vào nghỉ đã bật điện. Chị nhắn tin bảo anh “mình về đi anh, em lạnh lắm rồi”. Anh ngạc nhiên không hiểu vợ nói gì. Qua khung cửa sổ nhìn xuống đường, anh thấy một bà già Noel đang đứng bên dưới nhìn lên trên phòng anh. Dáng hình thân quen đến nỗi anh đứng hình, cổ nghẹn lại.

Bước xuống dưới, vợ đứng ngay cạnh chiếc xe máy quen thuộc. Chân chị lạnh toát. Nhìn thấy chồng, chị chỉ kịp nói “mình về đi, các con đang chờ anh” rồi chị ngã xuống đường trước sự ngỡ ngàng của chồng và cô nhân tình. Sau hôm đó, anh không rời xa chị nửa bước. Anh không giải thích điều gì với vợ vì mọi lời giải thích chỉ là biện minh.

Chuyện xảy ra cách đây 10 năm và đến nay anh không thể nào quên bài học sâu sắc chị đã mang đến cho anh. Dù bản thân mình là nhà tâm lý nhưng anh vẫn không thể nào tin người phụ nữ của đời mình có thể cư xử như thế. Câu chuyện của vợ mình đã giúp anh đưa ra nhiều lời khuyên cho cánh mày râu và chị em rơi vào tình huống như thế. Càng ngày, anh càng yêu vợ và trân trọng hơn.

Hoài Thương/Theo Khỏe & Đẹp

Tình một đêm thôi anh nhé

Tình một đêm nó là con đường mà những cô gái có trái tim yếu mềm như tôi dễ sa vào – là lên giường với một người đàn ông chỉ mới gặp mặt lần đầu, cho họ khám phá cơ thể và thỏa mãn nhu cầu của họ mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Mọi thứ chỉ được giải quyết trong một đêm, không quyến luyến, cũng không được hứa hẹn bất cứ điều gì.


Tôi sa vào tình một đêm rất dễ dàng. Như thể trong tư tưởng tôi có sẵn nó rồi, chỉ là chưa đủ can đảm thực hiện. Hoặc là muốn nhưng chưa tìm được người ưng ý, đủ thú vị để tôi thực hiện. Về lí do vì sao tôi sa vào tình một đêm, chắc có lẽ là vì người đàn ông tôi hết mực yêu thương lại có thể dễ dàng ngã vào vòng tay của một người đàn bà khác. Chỉ vì cô ta giỏi hơn tôi khi ở trên giường, tôi nghĩ thếi. Vậy nên nhiều lúc tôi nghĩ thứ đàn ông muốn đơn giản hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều.


"Tình một đêm thôi anh nhé"

Khi nhìn họ tóc tai bù xù, ôm chầm để bảo vệ lấy nhau lúc tôi đứng trước cửa phòng thì tôi đã nhanh chóng nhận ra, có lẽ tình một đêm là liều thuốc duy nhất cứu rỗi tôi khỏi việc lao đầu ra ban công tầng sáu. Chậc, chắc chắn là vậy. Nhớ lại đêm ấy tôi uống say trong một quán bar chuyên dành cho những người thích tình một đêm, một gã ăn mặc rất bảnh bao đến xoa lưng vỗ về tôi như thể tôi và gã đã quen biết nhau từ kiếp trước. Song, tôi không quan tâm đến gã nhiều, chỉ quan tâm đến việc tu càng nhiều rượu càng tốt. Cho đến khi hình ảnh gã dần mờ nhạt, chỉ có thể nghe tiếng thều thào đầy ma mị bên tai :”Em say rồi, để anh đưa em về.”

Thế là sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong khách sạn đương nhiên là lõa thể rồi. Còn gã thì ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nếu là tôi khi trước, khi còn yêu người đàn ông của tôi thì chắc chắn tôi sẽ dùng con dao gọt hoa quả đặt gần đó đâm chết gã đàn ông trước mặt mình. Nhưng bây giờ khác rồi. Tôi còn thấy ngạc nhiên vì mình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không có chút gì lo sợ hay ngượng ngùng về việc khỏa thân trước mặt người đàn ông lạ. Tôi nhìn gã đang vắt chéo chân tỏ vẻ kênh kiệu, như đang nói :”Chắc em đã rất thỏa mãn khi có anh.” Tôi không biết làm gì hơn, chỉ vùi trong chăn định bụng ngủ tiếp.

Trong giấc ngủ vì vẫn còn say rượu, tôi nghe tiếng xả nước trong phòng tắm. Tiếng xột xoạt mặc đồ, cả tiếng khóa nịch gõ leng keng khi gã ấy mặc lại quần, rồi tiếp đến tôi cảm nhận được gã đang bò về phía giường hôn lên mớ tóc rối bời của tôi mà thủ thỉ :”Em cứ ngủ chút đi,tiền phòng anh đã trả rồi. Lát nữa sẽ có người đem đồ ăn cho em.Bye cưng”. Dứt lời, gã vẫn không quên luồng tay vào trong chăn mà sờ soạng ngực tôi..Nhanh chóng lật người sấp lại là cách tôi né tránh hành động đang làm của gã,tôi cảm nhận được tiếng cười khì khi gã nhận ra sự né tránh yếu ớt của tôi.Và hắn buông tôi ra, tiếng cánh cửa đóng sập lại vang lên trong không gian khô khốc.Cho đến khi tôi chắc chắn được gã đã ra khỏi phòng, tiếng bước chân đi trên hành lan không còn nữa thì tôi bật dậy chạy vồ đến cửa, khóa hết tất cả các chốt đính trên nó. Đến lúc đó, tôi mới ngồi sụp xuống sàn mà khóc nức nở. Tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn, cảm giác rất đau. Đau đến độ tôi như không thể thở được, chỉ biết vừa khóc vừa há mồm ra mà nuốt lấy mớ không khí trong phòng. Tôi nghĩ đến anh , tôi lại càng đau đớn hơn gấp trăm lần, tôi gào lên trong tâm trí với những câu hỏi vô cùng lộn xộn, như :”Sao anh lại đối xử với em như thế?”/”Em bị như thế này là đáng sao anh?”,.. Tự đặt câu hỏi cho chính mình đã đời, tôi chuyển sang chửi tục. Gọi anh là thằng đàn ông khốn nạn, mẹ kiếp, hay lũ đàn ông ngu xuẩn. Rất nhiều, tất cả chỉ dồn cho việc làm sao tôi có thể nén cảm xúc lại và nín khóc mà thôi.

Hơn một tuần trôi qua, kể từ khi tôi ngủ với gã đàn ông lạ mặt đó, thi thoảng tôi nghĩ mình bị ám ảnh vì đã vướng vào tình một đêm nên trong suốt những ngày ấy cứ mỗi tối ngủ tôi lại bị giật mình.Tôi thu mình trong góc tối của căn phòng,thức trắng đêm vì cứ mỗi lần nhắm mắt, khuôn mặt đê tiện của gã lại hiện ra, có khi hình ảnh người đàn ông tôi yêu và người phụ nữ ấy lại hiện về. Hay thử cảm tưởng mất ngủ trong suốt hai ngày, nó kinh khủng như thế nào các bạn biết chưa? Song, vì tôi biết rằng gã đàn ông lạ mặt kia là thuộc người thích tình một đêm nên sẽ không muốn lằng nhằng với những người gã đã từng ngủ qua, nên tôi nhanh chóng thoát ra khỏi tình trạng ấy. Dù thoát ra khỏi sự ám ảnh đó nhưng tôi không thể xóa đi hình ảnh người đàn ông tôi yêu, lúc nào tôi cũng nhớ anh, nỗi nhớ ấy như con gián, nó từ từ gấm nhấm cuộc sống của tôi. Thế là nhớ anh, tôi lại muốn tình một đêm.

Tôi trở lại quán bar ấy vào ngày thứ bảy cuối tuần, không phải với hi vọng gặp lại gã đàn ông kia mà là hi vọng sẽ có một người đàn ông nào đó đủ thú vị để tôi chọn làm đối tượng tình một đêm. Tôi chọn một góc khuất trong quán bar nhưng đủ để nhìn bao quát khắp quán, tìm kiếm một người đàn ông để cho-tôi-tình-một-đêm.Tuy nhiên không hiểu sao dù tôi ngồi trong góc khuất mà gã đàn ông ấy lại thấy và nhận ra tôi. Lúc ấy gã vẫn đang đẩy đưa với một cô nàng có thân hình rất nóng bỏng, tuy nhiên khi ánh mắt của tôi chạm vào gã, gã lập tức nhận ra ngay. Gã nhanh chóng xác định ánh mắt ấy xuất phát từ đâu, sau đó nhận ra tôi là cô nàng mà hắn đã từng ngủ thay vì tránh xa thì hắn lại tiến đến gần.

– Em là cô nàng hôm trước phải không? Nếu anh nhớ không nhầm.

Bấy giờ khi tận mắt nhìn gã trong trạng thái bình thường, tôi mới nhận ra gã là con lai, mắt gã có màu xanh nhạt với cái mũi cao vuốt nhọn hoắc như phù thủy, và mái tóc nâu hạt dẻ trông rất quyến rũ. Với cả, tôi nhận ra giọng của hắn vẫn còn lợ lợ, giống như những người ngoại quốc học tiếng bản địa ở nước tôi.. Tôi nhoẻn miệng cười, cố tỏ vẻ đa tình,lả lơi :

– Em không nghĩ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.

– Còn anh lại nghĩ em đến đây là để gặp anh. – gã ngồi bịch xuống cạnh tôi, vừa nói vừa nhe răng cười để lộ hàm răng trắng đều sáng lóa.

Thật buồn cười, những người thích tình một đêm thường có những câu nói ngộ nhận, đầy hoang tưởng như thế này sao? Tôi lắc đầu ngán ngẩm, vừa rót cho anh ly rượu vừa nói :

– Anh nhầm rồi, em chỉ đến tìm ai đó tuyệt vời hơn anh thôi. Anh chưa đủ tuyệt vời với em.

– Huh?

Người đàn ông mang hai dòng máu nhìn tôi đầy ngạc nhiên, vì tôi chắc chắn rằng trong tư tưởng của gã thì kĩ thuật ‘chăn gối’ của gã không hề tồi, chắc có khi tích lũy  từ việc luyện tập với những cô gái dễ dãi, thích tình một đêm nên gã mới có tư tưởng ngộ nhận bản thân như thế. Bởi vậy mới nói, người thích tình một đêm thật ra là những người ngộ nhận về bản thân quá mức, nặng hơn là bị hoang tưởng! Có vẻ bị tôi vặn vẹo nên gã lại tỏ ra ngượng ngùng, rụt rè trông rất buồn cười. Nhưng tôi không nhắc lại câu tôi vừa nói, vì nghĩ nó quá nặng để tổn thương một người đàn ông. Nhất là coi thường họ trong vấn đề chăn gối. Suy cho cùng mà nói, gã có thể cũng như tôi mà thôi. Bị chấn thương tâm lí từ một cuộc tình đổ vỡ đâm ra chán đời, thích những thứ chớp nhoáng, dễ đến dễ đi, để cho mình chút thời gian chữa lành vết thương. Hay có cách nói hèn hạ hơn là trốn tránh quá khứ để tìm về một thực tại tốt đẹp hơn. Như thế chẳng hạn.

Không hiểu sao khi hơi men đã ngấm vào người, tôi lại thấy người đàn ông trước mặt tôi quyến rũ đến chết người. Từ lúc tôi thốt ra câu nói đầy đụng chạm kia, gã chỉ biết ngồi im thưởng thức rượu, chốc chốc có vài cô gái mời gã ra nhảy chung nhưng gã lại từ chối. Rất lạ lùng. Tôi đặt cốc rượu xuống bàn, chuyển vị trí từ ghế sofa lên đùi gã.Mùi dầu thơm thoang thoảng từ người gã khiêu khích khứu giác của tôi, thực sự mà nói tôi quá nhỏ bé khi ngồi vào lòng người đàn ông này. Thay vì dùng tài nghệ đẩy đưa mà gã hay thường làm thì giờ đây gã lại tỏ lúng túng lạ lùng, chắc gã nghĩ tôi sẽ không dám khiêu khích một người như gã.. Và tôi cũng không nghĩ, bản thân mình lại có thể bạo dạn như vậy. Khi mặt tôi và gã gần như chạm vào nhau, tôi cảm thấy người mình nóng bừng bừng, cả nghìn tế bào bên trong đang nhảy múa, cả mạch máu cũng chạy nhanh hơn bình thường, điều đó khiến tim tôi đập mạnh, đầu óc quay cuồng như chong chóng, nhất là khi ánh mắt của gã nhìn thẳng vào đôi môi đang mời gọi của tôi.. Mùi thơm của gã và mùi tóc của tôi quyện vào nhau. Kích thích lẫn nhau, cho đến khi tôi cảm nhận được lưỡi của gã đang nhảy múa trong khoang miệng của tôi thì tôi nghĩ việc tôi không tự chủ được mà lột hết áo quần của gã tại quán bar này là điều không sớm cũng muộn mà thôi.


Chúng tôi lại trở về khách sạn hôm trước, cũng là căn phòng ấy. Nhưng lần này bối cảnh lại khác, trong một bối cảnh mà nếu các bạn tưởng tượng ra các bạn có thể nổ tung lên vì bị ham muốn đè nặng. Gã rất khỏe, có thể nhắc bổng tôi lên mà hôn ngấu nghiến. Hôn như thế gã muốn cắn nát đôi môi nhỏ bé của tôi. Trong sự ham muốn tột cùng, người đàn ông này cũng chẳng ngại ngần xé rách đồ lót của tôi rồi lao vào thân thể tôi như con sói hoang dại bị bỏ đói lâu ngày, nay tìm được thức ăn ngon như ý muốn. Và tôi cũng thế. Lần đầu tiên trong đời, sau hai mươi lăm năm ròng rã, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy người mình như muốn nổ tung bởi dục vọng, bởi ham muốn chiếm hữu lấy người đàn ông trước mặt, làm cho người đàn ông này sướng đến tột độ.. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy mình hư đốn và tồi tệ đến thế. Đến khi tôi nghĩ việc nằm bên dưới một người nguuời đàn ông khổng lồng là rất chán, nên tôi nhanh chóng lật ngược mình lên người gã. Để có dịp chiêm ngưỡng khuôn ngực rắn chắc cùng mùi thơm đắt tiền vẫn đang tỏ ra từ người gã và không ngừng khiêu khích ham muốn trong tôi trỗi dậy.. Tôi hít lấy hít để mùi hương đó, để khiến mình trở nên hoang dại hơn, bốc lửa hơn. Chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân, hòa vào nhau trong từng tiếng thở gấp, cho đến khi những rào cản được nới bỏ, cho đến khi cả hai chúng tôi đã lõa thể. Dưới ánh đèn mờ trong căn phòng đầy tiếng rên rỉ, đây là khoảng khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

Sau cuộc mây mưa cuồng nhiệt ấy, tôi thiếp đi khi nào không hay biết. Chỉ đến lúc ánh mắt trời từ khe cửa sổ xuyên qua tấm màn mỏng chiếu thẳng vào mặt tôi, khi ấy tôi mới biết những gì ở đêm hôm qua là sự thật, chứ không phải là một giấc mơ. Tôi cảm thấy toàn thân rã rời như trải qua cuộc tập huấn khốc liệt, chưa kịp nhích người thì một thân hình khổng lồ đã nằm sấp lên tôi. Vài giọt nước lạnh buốt nhỏ lên khuôn ngực khiến tôi rùng mình, tôi dụi mắt hóa ra là gã. Gã chào đón tôi bằng một nụ cười với hàm răng thẳng tấp, trắng sáng và mái tóc ướt sũng. Quả thật, trông gã gợi tình đến chết người, bỗng dưng mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng, khi hơi men của rượu đã bốc hơi hết thì tôi mới phát hoảng với những việc tôi đã làm hôm qua.Chưa biết phải nói gì thì gã đã đặt lên má tôi một nụ hôn rất ngọt.

– Nếu em cứ đáng yêu như thế này anh sẽ lại ăn thịt em mất.

– Sao cơ? – tôi rụt người sâu trong chăn, miệng lí nhí lo sợ

– Tắm vào tiết trời như thế này rất thú vị đấy, em có nghĩ thế không? – gã dịu dàng nhìn tôi, trong lúc chưa biết phải làm gì thì tôi đã cảm thấy thân thể mình đã bị nhấc bổng ra khỏi mặt giường, tôi ú ớ đưa tay ôm lấy cổ gã cứng ngắt.

Ngâm mình trong làn nước nóng khiến cơ thể của tôi thoải mái hơn rất nhiều. Lại có gã ngồi sau xoa bóp đôi vai mỏi nhừ làm tôi rất thích thú. Quả là một người đàn ông biết chiều phụ nữ. Chúng tôi ngâm như thế suốt gần một tiếng rồi mới thay đồ để đi ăn sáng. Chẳng hiểu sao, tôi lại có thể tiếp tục ngủ với gã lần thứ hai, trong khi tôi không có chút tình cảm nào với gã. Cho dù là đêm qua cuộc mây mưa ấy khiến tôi rất mãn nguyện, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi chẳng có chút gì gọi là lay động với người đàn ông này cả.

Khi trời sà sầm tối, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn trở về căn hộ của mình rồi nằm vùi trong đống chăn dưới cái tiết trời lạnh như cắt thịt. Cơn mưa phùn chợt ập tới bất ngờ khiến tôi và gã phải trốn dưới cái hiên nhà, thi thoảng một làn gió tạt mạnh những hạt mưa vào người tôi khiến tôi co ro vì lạnh. Khuôn mặt trắng bệch, răng tôi không ngừng va đập vào nhau tạo ra những âm thanh lạch cạch.Nhìn thấy bộ dạng tôi như thế, gã chẳng biết làm gì hơn ngoài việc gọi nhanh một chiếc taxi để nhanh chóng đưa tôi về nhà. Trước khi tạm biệt nhau, gã đưa cho tôi một tờ giấy trên đó có dãy chữ số dài và nói :

– Đây là số điện thoại của anh. Mai anh có thể đưa em đi ăn sáng chứ?

Tôi chần chừ nhìn gã, khuôn mặt của gã bấy giờ không còn mang vẻ sở khanh, đểu giả như khi trước mà nó lại mang vẻ gì đó rất ôn hòa, điềm tĩnh. Rất giống với một người đàn ông trưởng thành. Sau một hồi suy nghĩ, tôi chỉ cầm lấy mảnh giấy rồi mở cửa taxi chạy nhanh vào căn hộ chứ không trả lời sẽ đồng ý đi ăn sáng cùng gã..

Bước đến cửa căn hộ, tôi nhận ra rằng cửa phòng không hề khóa. Bất chợt, tôi hoảng hốt lật đật đẩy cánh cửa ra thì thấy anh đang ngồi trên bàn làm việc của tôi. Việc gặp lại nhau trong hoàn cảnh vô cùng bất ngờ này khiến tôi rất bối rối, chưa kể nụ cười của tôi khi nghĩ về lời mời của gã chưa kịp tắt thì anh lại xuất hiện.

– Em vừa đi với ai về sao? Trông em rất vui.

Người đàn ông mà tôi hết mực yêu thương cầm trên tay một cây bút chì, vừa mân mê nó vừa nói với tôi giọng điệu như kẻ đang ghen tuông. Tôi bình thản, đặt giỏ xách lên bàn :

– Em nghĩ là chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Việc anh tự tiện vào phòng của em là điều rất bất lịch sự đó.

– Em à, anh… Cô gái đó chỉ giống như là cơn gió lạ đi ngang qua thôi. Anh không thể cưỡng lại… Anh…

– Em tha thứ cho anh mà. Nhưng em vẫn giữ quyết định chia tay với anh, vì em nghĩ tình yêu của em đã đặt nhầm chỗ mất rồi.

Anh nhìn tôi vẻ mặt thất vọng, chúng tôi không có gì để nói nên sau khi thấy tôi bỏ vào phòng tắm thì anh cũng tự động ra về. Sau khi tắm xong, tôi đột nhiên nhớ lại mảnh giấy mà gã đã đưa tôi. Không hiểu sao trong bản thân lại dấy lên những nỗi nhớ mơ hồ, không rõ ràng. Tôi biết rõ nỗi nhớ ấy không phải dành cho gã, nhưng cũng không phải dành cho anh. Nỗi nhớ đó giống một dòng kí ức hơn, nó gợi trong tôi rất nhiều cảm xúc. Cũng trong đêm ấy, tôi nhận ra, gã con lai mà tôi đã ngủ hai lần không phải là dạng người dành cho tôi. Tôi càng thấy rằng nếu chúng tôi có đến với nhau đi chăng nữa, thì bản năng “ngựa theo đường cũ” của gã sẽ lại trỗi dậy khi chúng tôi đã quá hiểu về nhau.. Tôi vo tròn mảnh giấy ấy lại rồi bỏ vào sọt rác, tiến đến phòng ngủ lôi chiếc vali đã đóng bụi rồi xếp quần áo vào.. Không biết là gì nhưng trong đầu tôi định hình rất rõ những thứ tôi sắp làm tới đây sẽ khiến cho gã khó hiểu.

Tôi gọi điện đặt vé máy bay sang Mĩ trong tối hôm đó. Tôi chẳng báo với ai khác ngoài mẹ rằng tôi sẽ qua đó ở cùng với bà. Tôi cũng không nhắc nhủ gì với cô bạn thân của tôi rằng tôi sẽ đi Mĩ. Và tôi cũng chẳng giải thích với chính bản thân rằng tại sao tôi lại lựa chọn đi Mĩ thay vì ở lại đây. Để bào chữa cho những việc làm điên rồ mà thời gian qua tôi đã vướng phải, cách tốt nhất là tôi nên đi sang một vùng đất khác để bắt đầu lại từ đầu. Đây không phải là nơi dành cho tôi, đây chỉ là nơi tôi chôn cất quá khứ, chôn cất những tổn thương mà tôi không thể chữa lành mà thôi.

Hai tuần sau kể từ khi tôi đi Mĩ, tôi bất ngờ nhận được mail của một người lạ có tên là James. Nhưng đến khi tôi đọc thư, hóa ra chính là gã đàn ông đã cho tôi tình một đêm. Gã nói rằng không hiểu vì lí do gì mà gã không ngừng nghĩ đến tôi trong suốt khoảng thời gian tôi biến mất, để giải thích cho điều đó thì có lẽ gã quen với cảm giác bỏ rơi người khác, chứ chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người bỏ rơi gã. Cũng không biết gã moi thông tin từ đâu mà biết được rằng hiện tại tôi đang ở Mĩ và gã sẽ đến gặp tôi vào tuần sau. Ít nhất là tuần sau.Tuy nhiên, cùng nhờ tình một đêm mà tôi ngộ ra được rất nhiều điều. Tình một đêm không phải lúc nào cũng xấu. Nó có thể là liều thuốc giúp bạn đứng lên sau vấp ngã, nhưng không phải lúc nào nó cũng đúng trong mọi hoàn cảnh. Lời khuyên cho tất cả phụ nữ :”Nếu bạn đâm đầu vào tình một đêm, hãy là người chủ động cắt đứt nó. Hãy là người mở động, và cũng là người kết thúc nó.”

Trong suốt những năm tôi nghiên cứu về vấn đề tình một đêm, không ít lần tôi cảm động trước những câu chuyện mà tôi nghe được. Có những câu chuyện nó chân thực tới mức ngay cả trong đầu tôi cũng không nghĩ ra rằng nó có thể xảy đến với những cô gái thích tình một đêm. Họ đâm đầu vào nó, rồi họ thấy hối hận sau đó lại cố khuyên can người khác đừng đâm đầu vào tình một đêm. Nhưng ngay chính bản thân họ cũng không thể dứt ra khỏi tình một đêm, nếu dứt ra họ sẽ không thể sống. Họ coi nó như một liều thuốc tinh thần mỗi ngày, dùng quá liều rồi đâm ra ngịiện nó. Chỉ có họ mới có thể kết thúc được nó, chứ không phải là người đàn ông hoàn hảo như câu chuyện trên tôi vừa kể.

Có một lí trí mạnh mẽ và hiểu được giá trị bản thân sẽ là cách tránh xa tình một đêm. Nhưng trong một trường hợp ngoại lệ nào đó, tình một đêm sẽ giúp bạn thoát khỏi bế tắc trong cuộc sống.

Bài "Tình một đêm thôi anh nhé"
Nguồn Internet

Chồng ép vợ sinh con với… bố chồng

Chồng ép vợ sinh con với… bố chồng

Để duy trì nòi giống và bưng bít chuyện Tuấn không thể có con, cả gia đình bắt Loan phải thụ tinh bằng tinh trùng của bố chồng.

Lấy nhau hơn một năm, Tuấn và Loan không “kế hoạch” mà mãi vẫn chẳng có em bé. Bên nhà chồng tỏ ra sốt ruột vì Tuấn là con trai độc trong nhà, chị gái đã lập gia thất. Mẹ chồng nhiều lần “mát mẻ” cho rằng lỗi là do Loan “không hoa, không quả”. Chịu không được, Loan bèn đòi chồng cùng đến bệnh viện khám. Kết quả, Loan hoàn toàn khỏe mạnh bình thường. Còn Tuấn thì bác sĩ đưa một tờ giấy và hướng dẫn hai vợ chồng xuống phòng tư vấn.

Cầm tờ giấy có ghi kết luận “Không có tinh trùng” trên tay mà cả Tuấn và Loan đều lặng người nhìn nhau không nói lên lời. Mãi lúc sau, Loan mới trấn tĩnh hỏi chồng: “Thế này là sao hả anh?”. Tuấn cũng chưa hết bàng hoàng, thẫn thờ nói: “Anh không biết, không hiểu tại sao lại thế này. Liệu họ có nhầm lẫn gì không?”. Hai vợ chồng dắt díu nhau xuống phòng tư vấn. Bác sĩ giải thích: “Chúng tôi đã tiến hành đủ các xét nghiệm, cố gắng tìm chỉ một con tinh trùng trong người anh mà không thành công”. “Giờ vợ chồng em muốn có con thì phải làm sao hả bác sĩ?”, Loan van nài. “Giờ nếu anh chị muốn có con thì chỉ còn cách dùng tinh trùng của người khác. Có thể xin của anh em họ hàng hoặc nhờ đến sự hỗ trợ của ngân hàng tinh trùng”, vị bác sĩ đáp.

chong-ep-vo-co-con-voi-bo-chong

Tối đó, trong lúc Loan rửa bát, Tuấn bàn bạc với bố mẹ trên nhà. Khi Loan xong xuôi mọi việc, Tuấn gọi vợ lên phòng thông báo: “Anh và bố mẹ đã thảo luận kỹ càng và quyết định sẽ lấy tinh trùng của bố”. Loan ngỡ ngàng trước những gì chồng nói, buột miệng phản ứng: “Thế tại sao cứ nhất định phải lấy của bố anh?”. “Em buồn cười nhỉ. Phải lấy của bố anh thì mới duy trì nòi giống cho nhà anh được chứ. Giờ lấy của người khác thì bằng nhà anh đi nuôi con của người khác à. Các cụ đã dạy rồi: “Công anh bắt tép nuôi cò, cò ăn cò lớn cò mò lên cây”, chẳng gì bằng máu thịt nhà mình cả”.

“Không, ý em là sao không xin của các anh em trong họ nhà anh mà phải lấy của bố anh, em sợ như thế không hay lắm”, Loan giải thích. “Chuyện anh không có tinh trùng chẳng hay ho gì nên cả nhà không muốn người ngoài biết chuyện này. Bây giờ một người trong họ hàng biết là tất cả sẽ biết, như thế anh sẽ giấu mặt đi đâu. Em cũng phải nghĩ cho anh chứ”. Thấy Loan còn đang hoang mang, Tuấn nói chắc nịch: “Thôi đã quyết định thế rồi. Em đừng bàn lùi nữa, mệt lắm. Mai anh sẽ đưa bố đi kiểm tra sức khỏe. Việc của em là phải theo dõi ngày rụng trứng để đến viện bơm tinh trùng vào”
.
Loan chưa hết bàng hoàng trước những gì chồng nói. Cô xuống nhà lấy nước uống để trấn tĩnh lại. Đi ngang phòng bố mẹ chồng, Loan nghe thấy mẹ chồng băn khoăn: “Tôi sợ con Loan nó không đồng ý thì làm thế nào”. Bố chồng thản nhiên đáp: “Nếu nó không đồng ý thì bắt chúng nó ly dị đi rồi cho thằng Tuấn cưới đứa khác. Giờ thiên hạ thiếu gì đứa sẵn sàng lao vào. Kiểu gì cũng phải duy trì nòi giống nhà mình”. Vậy là đã rõ, Loan không thể lui vì nếu không cô sẽ phải ra khỏi cái nhà này. Mà trong lòng Loan vẫn còn rất yêu và thương chồng, không muốn rời xa tổ ấm đã bao công xây đắp của mình. Loan đành nhắm mắt thuận theo ý của gia đình chồng. Hôm sau, Tuấn đưa bố chồng đi kiểm tra và kết quả là tinh trùng của bố chồng vẫn tốt và có thể dùng được. Cả ba người trong gia đình hoan hỉ, chỉ một mình Loan vẫn có cảm giác bất an khó hiểu trong lòng.

Chồng ép vợ sinh con với... bố chồng. Ảnh minh họa
Chồng ép vợ sinh con với… bố chồng. Ảnh minh họa

Thời gian sau đó, Loan để ý thấy bố chồng lén nhìn mình bằng một ánh mắt rất lạ, cứ như xoáy vào người cô. Ban đầu, Loan còn băn khoăn nhưng rồi cô tự trấn an rằng mình đã quá cả nghĩ và cố xua đi những suy luận không hay.

Loan vẫn đều đặn đến bệnh viện siêu âm canh trứng. Cuối cùng cũng đến ngày bác sĩ thông báo hôm sau trứng sẽ rụng và chỉ định cho Loan đến viện để bơm tinh trùng. Siêu âm xong, Loan gọi điện báo cho chồng rồi về nhà sớm để tắm rửa chuẩn bị cho ngày mai. Về đến cổng, Loan thấy mẹ chồng xách làn đi chợ chiều. Ở nhà chỉ còn bố chồng đang ngồi đọc báo dưới phòng khách. Loan lên gác, đang thay quần áo thì cửa phòng bật mở. Loan thấy bố chồng bước vào mà không gõ cửa, Loan lúng túng vơ vội chiếc áo che lên người. Loan cứ nghĩ rằng bố chồng thấy thế sẽ ngại ngùng mà ra ngoài nhưng thật bất ngờ, ông đi rất nhanh về phía Loan rồi ôm chầm lấy cô. Ông xiết chặt lấy Loan và hổn hển nói: “Hai bố con mình làm tự nhiên nhé. Bơm vá làm gì cho mất công tốn tiền mà dễ gì đã thành công bằng tự nhiên”.

Loan vội vã lao theo đóng sập cửa, chốt chặt khóa bên trong. Bố chồng vẫn chưa chịu đi, gõ gõ lên cửa nói với giọng đe dọa: “Bố khuyên con không nên nói chuyện hôm nay với thằng Tuấn. Nói ra chỉ thiệt cho con thôi vì bố sẽ nói con mồi chài bố. Chắc chắn nó sẽ tin một ông bố nuôi nó lớn bằng chừng này hơn một người không ruột thịt gì như con”.Loan hoảng hốt đẩy bố chồng ra, cố kìm cơn giận dữ: “Ông buông tôi ra. Ông không buông tôi sẽ hét lên đấy”. Ông bố chồng lúc này mới thả tay ra, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Loan như thiêu đốt. Loan hét lên: “Ông ra ngoài đi, ra ngay đi không tôi đập đầu vào tường bây giờ”. Gương mặt bố chồng cau lại tức tối nhưng rồi những nếp nhăn trên trán lại giãn ra ngay lập tức. Trước khi bước ra phía cửa, ông ta ném lại Loan một nụ cười: “Con cứng đầu vừa thôi. Trước sau gì bố với con cũng có con với nhau mà, không cách này thì cách khác thôi, con dâu ạ”.

Loan ngồi trong phòng khóc nức nở, tim đập thình thịch chưa hết sợ hãi trước những gì vừa xảy ra. Thì ra linh tính của Loan đã không nhầm khi cô nhiều lần bắt gặp ánh mắt khác lạ của bố chồng. Đến lúc Tuấn về, Loan cố tỏ ra bình thường không để chồng biết chuyện. Đêm đó, Loan gần như thức trắng, đến lúc vừa chợp mắt thì hình ảnh bố chồng lại hiện ra khiến cô ú ớ tỉnh giấc, mồ hôi vã ra ướt đẫm người.

Sáng hôm sau, Loan được chồng và bố chồng hộ tống đến bệnh viện. Trước lúc vào phòng lấy tinh trùng, bố chồng còn ngoái nhìn Loan bí hiểm khiến Loan lạnh toát sống lưng. Ý nghĩ phải trốn thoát khỏi hoàn cảnh trớ trêu này khiến Loan nhấp nhổm không yên. Loan bảo với chồng: “Em khát nước, em muốn đi mua chai nước uống”. “Em không phải đi đâu cả, nước anh đem đây rồi”, Tuấn vừa nói vừa đưa chai nước khoáng cho Loan. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi mà trong lòng Loan nóng như lửa đốt. Lát nữa bố chồng quay lại thì cơ hội trốn thoát của Loan chắc chắn là con số 0.

Từ ngày đưa ra "phán quyết", bố chồng luôn có cái nhìn là lạ với Loan
Từ ngày đưa ra “phán quyết”, bố chồng luôn có cái nhìn là lạ với Loan

Loan lại nghĩ ra được một cớ, vội bảo với chồng: “Anh vào xem bố lấy tinh trùng thế nào?”. “Thôi, cứ để bố tự nhiên”, Tuấn trấn an. “Anh phải vào nhắc bố làm sao lấy được thật nhiều, chất lượng tốt bơm vào mới thành công chứ”, Loan thấy thật ngượng mồm nhưng cố giấu cảm xúc để thuyết phục chồng. Trước sự thúc giục của Loan, Tuấn miễn cưỡng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Loan chỉ chờ chồng vừa đi khuất, vội hòa lẫn vào đám người lao như bay xuống cầu thang. Cô trông thấy một chiếc taxi đậu ngay ở sân đang mở sẵn cửa, chắc của người nhà nào đó gọi vào để đón sản phụ về. Loan lao vào trong, đóng sập cửa và nói giọng khẩn thiết: “Anh taxi ơi, xin anh chạy ngay đi cho em với. Em xin anh, có người đang đuổi theo em. Em chết mất”. Người lái taxi nhíu mày ngạc nhiên trước những gì Loan nói nhưng rồi cũng tặc lưỡi lái xe đi. Người lái taxi phải lách một đám bệnh nhân ở trước cổng rồi lao vút ra đường. Đến lúc này, Loan mới thở phào nhẹ nhõm. Ngoái lại đằng sau, Loan thấy Tuấn và bố chồng đang chạy xuống tìm mình.

 Bài "Chồng ép vợ sinh con với… bố chồng"
Nguồn: Ngoisao.net

Chồng hiện hồn về báo mộng cho vợ và con gái mình bị giết

Chồng hiện hồn về báo mộng cho vợ và con gái mình bị giết

Sau một tuần mất liên lạc với người thân, mới đây, người đàn ông mất tích đã được tìm thấy ở trong rừng với tư thế ngồi. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân được xác định là do 5 phát đạn găm vào lồng ngực. Cùng đi với anh này còn có một người hàng xóm nữa, hiện đang mất tích, không liên lạc được.

Vụ việc chứa nhiều tình tiết gay cấn và cả những câu chuyện tâm linh lạnh sống lưng…
Ngôi nhà lộng gió của gia đình nạn nhân.
Ngôi nhà lộng gió của gia đình nạn nhân.

Ai đã bắn nạn nhân?

Sáng 20/1/2015, ông Cao Kỷ Vị, Chủ tịch UBND xã Sơn Kim 2, huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh) cho biết, trên địa bàn vừa xảy ra một vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng, khiến anh Nguyễn Văn H. (SN 1968), trú tại thôn Thượng Kim chết trong rừng với nhiều vết đạn ở ngực.

Trước đó, anh H. thông báo với gia đình đi rừng từ ngày 12/1 và sẽ về chiều cùng ngày. Tuy nhiên sau một tuần không thấy anh H. về, gia đình đã tổ chức tìm kiếm. Lần theo đường đi của nạn nhân, người nhà hết sức bàng hoàng khi phát hiện anh H. đã chết ở trong lán với nhiều vết thương trên ngực.

Sau khi tìm thấy thi thể, người nhà lập tức báo cho chính quyền địa phương và Công an huyện Hương Sơn. Nhận được tin báo, lực lượng chức năng nhanh chóng có mặt tại hiện trường xử lý vụ việc.

Sáng 19/1, các điều tra viên, bộ đội biên phòng, viện kiểm sát… đã đến tận hiện trường xảy ravụ án để làm rõ nguyên nhân. Sáng cùng ngày, công tác khám nghiệm tử thi đã được CQĐT tiến hành. Trên thi thể nạn nhân có 5 phát đạn bị bắn thẳng vào lồng ngực. Hiện các lực lượng chức năng vẫn đang ráo riết vào cuộc truy bắt hung thủ gây án.

Theo người dân địa phương cho biết, anh H. vốn làm nghề nông, để kiếm thêm đồng mưu sinh, anh còn tranh thủ vào rừng hái nấm và đặt bẫy thú. Hoàn cảnh gia đình nạn nhân thuộc diện đặc biệt khó khăn.

Ngoài ra, theo thông tin mới nhất PV báo Đời sống và Pháp luật có được, đi cùng với anh H. ngày hôm đó còn có một người tên là Sơn (tên thường gọi là Sơn sứt), cũng là người trong xã Sơn Kim 2. Hiện, Sơn cũng chưa về, gia đình không thể liên lạc được cho người này và cũng đang tổ chức tìm kiếm.

Nhiều ẩn ức quanh cái chết bí ẩn

Theo lời kể của chị Lê Thị Lịch (SN 1969), vợ nạn nhân cho biết, gần 10h ngày 12/1/2015, sau khi đưa 2 đứa con nhỏ đi học, trở về nhà chị thấy anh H. đang mặc đồ bảo hộ. Hỏi thì anh bảo có người thấy một con hon trong bẫy của anh. Người này đã lấy con thú ra khỏi bẫy, treo lên cây gần đó hộ, giờ anh vào để lấy. Trước khi đi, anh H. dặn vợ ra mua cho anh 3 gói mì tôm, 2 gói thuốc, 15 nghìn tiền thịt lợn, 10 nghìn rượu và 1 nghìn hành lá, 2 chai xăng. Chị Lịch đóng tất cả những thứ trên vào ba lô cho anh H. làm lương thực và nguyên liệu dự trữ đi rừng. Anh bảo: “Mang thì mang, chứ anh đi tối về, chưa chắc đã ăn”, rồi lên đường.

Chị Lịch đờ đẫn sau cái chết của chồng.
Chị Lịch đờ đẫn sau cái chết của chồng.

Tối đó anh không về, gọi điện cũng không được, chị Lịch bồn chồn, lo lắng trong người, cả đêm không ngủ được. Đến chiều 13/1, chị sang nhà anh Lê Thanh Tình, một người đi rừng, hay chơi với anh H. hỏi thăm. Anh này cho biết, hôm qua có thấy anh H. đi rừng cùng Sơn, hai người còn ngồi uống rượu trong lán ông Châu (do từ nhà anh H. đi đến nơi đặt bẫy tương đối xa, nên trên đường có hai lán được dựng lên làm điểm nghỉ chân. Lán này là điểm dừng chân đầu, sau đó đến lán thứ hai thì phát hiện thi thể anh H. – PV).

Tại đây, Tình nghe Sơn bảo với anh H.: “Vô (vào) bẫy làm thịt con hon ăn nhậu, rồi đi lấy nấm với tau (tao)”. Nhưng anh H. từ chối: “Tau không ăn, đưa về để bán kiếm tiền mua thức ăn cho các con”. Câu chuyện anh Tình nghe được chỉ dừng ở đó, vì sau đấy, anh chào mọi người đi về.

Sáu ngày trôi qua, chị Lịch vẫn không liên lạc được cho anh H. và Sơn, nên đến xin số anh Khởi (thôn Kim Bình, xã Sơn Kim 2) – người đã báo tin có con hon cho anh H.. Qua anh Khởi, chị Lịch được biết, khi anh này quay trở lại bẫy của anh H., thì con hon đã được lấy đi, toàn bộ bẫy giăng lên đó đã bị chặt phá hết. Linh tính mách bảo có điềm chẳng lành nên chị đã nhờ một số người thân đi tìm, thì thấy thi thể chồng mình ở bên cạnh tảng đá sát lán nghỉ thứ hai.

Có mặt trong đoàn 4 người đi tìm, Nguyễn Văn Tuấn, cháu anh H. kể lại diễn biến ngày 18/1: “8h sáng, chúng em bắt đầu vào rừng tìm chú H.. Sau khi gửi xe, mọi người phải đi bộ khoảng 8km đường rừng. Sau đó chia thành hai nhóm tìm kiếm. Đến khoảng 14h30′ cùng ngày, đoàn tìm được chú ấy. Lúc đó, chú H. đã chết, với vết máu trên ngực và đang bắt đầu bốc mùi”.

Gánh nặng đè lên vai người sống

Tôi tìm đến gia đình nạn nhân xấu số này khi hương khói vẫn đang bay nghi ngút trong căn nhà gỗ tềnh toàng, lộng gió ấy.

Theo người dân địa phương, anh H. vốn có 2 đời vợ và 7 đứa con gái. Người vợ đầu kịp có với anh 6 người con, nhưng vì bệnh tim bẩm sinh nên sau khi hạ sinh cô con gái thứ 6, cũng đã bỏ bố con anh mà đi. Cảnh “gà trống nuôi con” cơ cực trăm bề, nhưng vì thương các con nên anh chăm chỉ lao động, chắt bóp để nuôi các con khôn lớn. Hoàn cảnh của bố con anh đã chạm đến lòng trắc ẩn của chị Lê Thị Lịch, một người phụ nữ quá lứa, cùng xã. Năm 2008, anh H. tái hôn với chị Lịch và có thêm một cô con gái.

Chị Lịch vốn bị u xơ cổ tử cung nên sức khỏe yếu. Cuộc sống bần hàn nên các con của anh H. đều phải nghỉ học sớm để ra đời bươn chải mưu sinh. Bảy người con của nạn nhân mới có 3 người lập gia đình.

Mọi chi tiêu trong nhà đều trông vào mấy đồng tiền bấp bênh anh H. kiếm được từ công việc đi rừng của mình. Nhưng chuyến nào may thì được 300 – 500 nghìn đồng, có chuyến phải về tay không.

Sương chiều miền núi bao phủ xuống căn nhà xiêu vẹo ấy, khiến những vòng hương trở nên ảm đạm hơn. Liệu những con người trong đó có thể chống chọi được đến bao lâu khi bây giờ nó đã mất “nóc”? Lẫn trong sương giá nhập nhoạng, tiếng khóc ai oán, tiếng gọi cha nghe sao thê lương…
Những giấc mơ kỳ lạ?
Tâm sự riêng với PV , chị Lê Thị Lịch kể: “Trước khi tìm thấy thi thể anh H., khi ngủ tôi thấy nhiều giấc mơ lạ. Tối 15/1/2015, khi đang ngủ, tôi mơ thấy anh H. bảo “lập cho anh cái bàn thờ cạnh mép nước. Anh chết rồi!”. Tôi bật dậy thảng thốt rồi thức đến sáng luôn. Cũng trong khoảng thời gian này, người con gái thứ hai của anh H. đang làm việc trong miền Nam cũng có một giấc mơ lạ như vậy. Sự trùng hợp ngẫu nhiên này, khiến nhiều người không khỏi lạnh sống lưng.
Bai "Chồng hiện hồn về báo mộng cho vợ và con gái mình bị giết"
Nguồn: Doisongphapluat.com

Nhân chứng sống kể lại vụ cưỡng bức mổ lấy nội tạng tại Trung Quốc

Một nhân chứng sống đã thuật lại rất chi tiết câu chuyện về một người phụ nữ tại Trung Quốc – một giáo viên trung học ở độ tuổi 30 – người đã bị giam giữ, tra tấn, cưỡng hiếp và cuối cùng là bị phẫu thuật lấy nội tạng khi vẫn còn sống.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào”, anh nói, trong tình trạng nặc danh.
Sự chứng thực này là trường hợp nhân chứng sống đầu tiên về nạn mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công. Thời báo Đại Kỷ Nguyên đã đưa tin câu chuyện về nạn mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 2006, nhưng sự điều tra của Thời báo Đại Kỷ Nguyên và của các nhà nghiên cứu độc lập đều dựa trên chứng cứ thay vì sự chứng thực của nhân chứng sống.
Một cuộc phỏng vấn dài 30 phút, trong hai cuộc hội thoại riêng biệt, đã được tiến hành bởi một điều tra viên từ Tổ chức Thế giới về Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG), và một đoạn băng ghi âm đã được công bố trên Web site của tổ chức.
Những sự kiện này đã diễn ra vào năm 2002, nhưng các điều tra viên chỉ mới xác định được người cảnh sát viên vào tháng trước (tháng 12 năm 2009).
Theo đoạn sao lục cuộc phỏng vấn, nhân chứng đã làm việc trong hệ thống Công an của tỉnh Liêu Ninh từ năm 2002, đồng thời chính anh đã từng tham gia vào việc tra tấn và thẩm vấn các học viên Pháp Luân Công “nhiều lần”.

Nhân chứng sống kể lại vụ cưỡng bức mổ lấy nội tạng tại Trung Quốc

Không gây mê

‘Tội ác mổ cắp nội tạng’, tranh sơn dầu mô tả cảnh mổ lấy nội tạng sống từ học viên PhápLuân Công tại Trung Quốc. Xiqiang Dong là tác giả bức tranh. (Ảnh cung cấp dưới sự cho phép của Xiqiang Dong.)

“Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần”, anh nói. “Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh.”Vào ngày 9 tháng 4 năm 2002, hai bác sĩ quân y đã tới một “hắc lao” tạm (nhà ngục đen tối, nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND), một khách sạn nhỏ được thuê làm “trung tâm huấn luyện”, theo lời nhân chứng. Một bác sĩ quân y đến từ Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), và người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2, anh nói. Họ đã đưa người phụ nữ tới một bệnh viện.
“Trước đó, cô ấy đã phải chịu đựng sự làm nhục thậm chí còn lớn hơn”, anh nói. “Nhiều cảnh sát trong chúng tôi đã thật trụy lạc. Họ sử dụng kìm và các dụng cụ khác, tôi không biết họ lấy chúng ở đâu, để làm nhục cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào. Cô ấy trông khá ưa nhìn, hơi xinh, (nên những cảnh sát viên) đã hãm hiếp cô ấy… điều này đã quá phổ biến.”
Người cảnh sát viên nói rằng anh đang làm nhiệm vụ canh gác bằng khí giới trong căn phòng khi chứng kiến các bác sĩ phẫu thuật cắt mở ngực của người phụ nữ trong khi cô vẫn còn sống. Không có thuốc gây mê nào đã được sử dụng, anh nói.
“Họ đã cắt mở ngực của cô ấy bằng một con dao”, anh nói. “Cô ấy đã hét to lên “Á!”. Rồi cô ấy hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

“Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.”
“Vào lúc ấy, người bác sĩ đó, ông bác sĩ quân y đã do dự. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn (sĩ quan cảnh sát) thượng cấp của tôi. Rồi thượng cấp của tôi gật đầu, và ông ta tiếp tục cuộc phẫu thuật… Quả tim (của cô ấy) được lấy ra đầu tiên, và sau đó là đến thận. Khi tĩnh mạch tim của cô ấy bị cắt bởi chiếc kéo, cô ấy bắt đầu co giật. Nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi có thể mô phỏng giọng nói của cô ấy với bạn, mặc dù tôi bắt chước không giống lắm. Nó nghe giống như cái gì đó đang bị xé toạc ra, và rồi cô ấy tiếp tục kêu lên “Á”. Và rồi cô ấy luôn há miệng to ra, với cả hai mắt mở to. Á… Tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Việc mổ cắp nội tạng sống được tiến hành tại phòng phẫu thuật nằm trên tầng 15 của Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương, nhân chứng nói. Nó đã bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều và kéo dài trong vòng 3 giờ đồng hồ.


Hy vọng những người khác bước ra
Phát ngôn viên của WOIPFG tại New York, ông Wang Zhiyuan nói rằng các điều tra viên đã gọi điện cho nhân chứng ba lần vào tháng này, và họ đã có được băng ghi âm vào ngày 11 tháng 12. Ông Wang nói ông tin rằng người nhân chứng đã bước ra vì 2 lý do: “Thứ nhất, lòng từ bi lớn lao và sự nhẫn chịu tuyệt vời của người học viên đã làm anh ấy chấn động”, ông nói. “Thứ hai, anh ấy đã chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình mổ cắp nội tạng và sự tàn ác đã khiến anh ấy bị sốc. Anh ấy cảm thấy như bị tra tấn từ bên trong.”
Theo ông Wang, nhân chứng nói rằng những lần thẩm vấn người học viên mà anh đã tham gia là để đòi hỏi hai điều, để ký một lá thư bày tỏ sự hối hận khi đã tập Pháp Luân Công và nguyền rủa Pháp Luân Công. Nhưng người học viên đã không làm điều đó.
Theo ông Wang, nhân chứng nói rằng các học viên thà bị tù 7 hay 10 năm, bị tra tấn, hay thậm chí bị chết [còn hơn là ký vào đó – ND]. Nhân chứng nói rằng các học viên đã vô cùng cứng cỏi. Anh đã kết thúc một cuộc điện đàm bằng cách nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”, theo lời ông Wang.
Ông Wang nói rằng nhân chứng đã nói với các điều tra viên rằng anh sợ bị ám sát ngay khi danh tính của anh bị phát hiện ra. Nhân chứng nói rằng anh đã thừa nhận điều đó để những người khác có thể dũng cảm bước ra và nói lên sự thật về nạn mổ cắp nội tạng.

WOIPFG dự định sẽ tiếp tục liên lạc với nhân chứng.

Điều tra nạn mổ cắp nội tạng


Câu chuyện đầu tiên về mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của Thời báo Đại Kỷ Nguyên là dựa trên các chi tiết được đưa ra ngoài Trung Quốc bởi một nhà báo và vợ của một bác sĩ phẫu thuật, người đã từng tiến hành những ca giải phẫu loại này. Các báo cáo của họ ban đầu là lời làm chứng qua những cuộc điện thoại của W.O.I.P.F.G. với các bác sĩ tại Trung Quốc, những người tuyên bố rằng họ có nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công mà sẵn sàng cho việc cấy ghép, trong số các mẩu chứng cứ khác.
Các điều tra viên người Canada, hai ông David Kilgour và David Matas, một là cựu Ủy viên Công tố Hoàng gia, một là luật sư nhân quyền, đã đồng xuất bản báo cáo “Mổ cắp nội tạng đẫm máu” vào tháng 7 năm 2006, với lời cáo buộc rằng những nội tạng đã được lấy từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Họ đã xuất bản một báo cáo hiệu chỉnh và mở rộng vào tháng 01 năm 2007, và một cuốn sách: Mổ cắp nội tạng đẫm máu: Mổ cắp nội tạng học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc vào tháng 10 năm 2009.
Trong bản báo cáo của mình, hai ông Kilgour và Matas đã khảo sát 33 nhân tố khác nhau, trong đó xác định rằng cáo buộc về mổ cắp nội tạng từ học viên Pháp Luân Công là có thực.
Bản báo cáo trích dẫn 41.500 ca cấy ghép tạng không thể giải thích từ năm 2000 tới năm 2005 – khoảng thời gian 6 năm kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999 – chúng không đến từ các tù nhân bị kết án hay tử hình, bệnh nhân sắp chết hay người hiến tặng trong gia đình. Chúng đã dẫn tới kết luận rằng hầu hết nguồn nội tạng có thể là từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ tại Trung Quốc.
Bằng chứng về nạn mổ cắp nội tạng cũng đã được biên soạn bởi nhà nghiên cứu Ethan Gutmann. Bài báo của ông Gutmann với tựa đề “Mổ cắp nội tạng kinh khủng tại Trung Quốc” được xuất bản bởi tuần báo Weekly Standard vào tháng 10 năm 2008, đã khảo sát có hệ thống và chi tiết thân thể của các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công.
Các khảo sát nhắm vào sức khỏe nội tạng của họ, và một vài thứ khác, thường bao gồm các xét nghiệm máu và nước tiểu đối với các tù nhân khỏe mạnh. Sự điều tra của ông Gutmann bao gồm những chứng cứ từ Thẩm Dương, thành phố mà nhân chứng đề cập tới như là một trung tâm của hoạt động mổ cắp nội tạng.
Vào tháng 8 năm 2006, Đặc phái viên đặc trách về Tra tấn của Liên Hợp Quốc, ông Manfred Nowak, Đặc phái viên đặc trách về Tự do Tín ngưỡng, ông Asma Jahangir và Đặc phái viên đặc trách về Buôn người, ông Sigma Huda đã liên lạc với chế độ Trung Quốc và đặt câu hỏi về nạn mổ cắp nội tạng các học viên Pháp Luân Công.
Vào tháng 3 năm 2007, ông Nowak đã công bố một bản phúc trình của Liên Hợp Quốc, trong đó ông tuyên bố: “Mổ cắp nội tạng đã được tiến hành với một số lớn học viên Pháp Luân Công không tình nguyện, tại rất nhiều địa điểm khác nhau với mục đích lấy nội tạng dùng cho ngành phẫu thuật cấy ghép.”
Pháp Luân Công là một môn tập luyện tinh thần truyền thống của Trung Quốc, ước tính đã thu hút 100 triệu người theo tập tại Trung Quốc trước năm 1999, với các học viên thường tuyên bố rằng họ được hưởng sự cải thiện về sức khỏe, tính cách và hạnh phúc. Chế độ cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp ước tính hàng trăm nghìn học viên đã bị giam cầm trong các trại lao động và hơn 3.000 học viên được xác nhận là đã chết vì bị tra tấn.

Đoạn sao lục một phần cuộc đối thoại:

Nhân chứng: Một con dao mổ, một con dao giải phẫu trên ngực. Khi nó cắt vào ngực, máu đã phun ra. Nó đang phun ra, không…
Câu hỏi: Người mà ông trông thấy là nam hay nữ?
Nhân chứng: Nữ
Câu hỏi: Có trẻ không?
Nhân chứng: Có lẽ hơn 30 tuổi.
Câu hỏi: Cô ấy vẫn kêu lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo” à?
Nhân chứng: Vâng, vẫn kêu, cô ấy vẫn đang kêu lên.
Câu hỏi: Xin hãy mô tả điều cô ấy đang nói vào lúc ấy.
Nhân chứng: Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần. Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh. Cô ấy đã bị đánh tới… Khi cô ấy từ chối ăn bất cứ thứ gì, chúng tôi đã cưỡng bức đổ sữa vào dạ dày cô ấy. Cô ấy không muốn uống, vì vậy chúng tôi đã cưỡng bức đổ nó vào. Bạn biết đấy, khi mũi cô ấy bị bóp, theo bản năng, cô ấy phải uống chỗ sữa đó. Do vậy cuộc sống của cô ấy đã được duy trì bằng cách đó, nhưng cô ấy đã hao gần 15 jin (tương đương 7,5 kg) trong vòng 7 ngày. Tuy nhiên, chúng tôi đã không biết rằng vào lúc ấy lại có một văn phòng nào đó ở Cục Công an tỉnh Liêu Ninh (tức là nó là một văn phòng vô cùng bí mật) đã cử 2 người đi. Một trong số họ là là bác sĩ quân đội tại Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), còn người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2. Đặc biệt, một trong số họ khá già, còn người kia thì rất trẻ. Họ đang làm gì đó với cô ấy trong một phòng phẫu thuật của bệnh viện tâm thần mà cô ấy bị gửi tới. Không có thuốc gây mê nào đã được sử dụng. Họ đã cắt vào ngực cô ấy bằng một con dao, và hai tay họ thậm chí còn không run chút nào. Nếu là tôi, tôi sẽ run bắn lên. Mặc dù tôi là một cảnh sát vũ trang, tôi dùng súng, tôi đã từng kinh qua bom đạn thật, và tôi đã từng thấy nhiều xác chết, nhưng khi trông thấy những bác sĩ quân y này, tôi thực sự kinh hãi. Tay của họ không run chút nào; họ đeo khẩu trang giải phẫu vào và cắt trực tiếp. Vào lúc ấy, chúng tôi (những cảnh sát vũ trang) đang đứng gác với súng trong tay mỗi người. Và rồi, cô ấy lại mở miệng một lần nữa. Cô ấy hét to lên “Á!”. Rồi cô ấy hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Câu hỏi: Cô ấy đã hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi ngực cô ấy đã bị cắt?
Nhân chứng: Cô ấy đã hét lên rất to “Á”, rồi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.” (Tôi nghĩ) nó có nghĩa là “ông đã giết một cá nhân giống như tôi. Liệu ông có thể giết hàng trăm triệu người giống như tôi, những người đang bị bức hại bởi các ông chỉ vì niềm tin chân chính?” Vào lúc ấy, người bác sĩ đó, ông bác sĩ quân y đã do dự. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn (sĩ quan cảnh sát) thượng cấp của tôi. Rồi thượng cấp của tôi gật đầu, và ông ta tiếp tục cuộc phẫu thuật… Quả tim (của cô ấy) được lấy ra đầu tiên, và sau đó là đến thận. Khi tĩnh mạch tim của cô ấy bị cắt bởi chiếc kéo, cô ấy bắt đầu co giật. Nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi có thể mô phỏng giọng nói của cô ấy với bạn, mặc dù tôi bắt chước không giống lắm. Nó nghe giống như cái gì đó đang bị xé toạc ra, và rồi cô ấy tiếp tục kêu lên “Á”. Và rồi cô ấy luôn há miệng to ra, với cả hai mắt mở to. Á… Tôi không muốn tiếp tục nữa.
(một số đoạn bị lược bớt.)

Nhân chứng: Vào lúc ấy, người này là một giáo viên, một giáo viên trợ giảng tại trường trung học. Con trai cô ấy có lẽ đã gần 12 tuổi rồi. Chồng cô ấy khá bất tài (ví dụ không có nhiều năng lực hay sự ảnh hưởng). Có lẽ anh ấy là một công nhân nhà máy. Trước đó, cô ấy đã phải chịu đựng sự làm nhục thậm chí còn lớn hơn. Nhiều cảnh sát trong chúng tôi đã thật trụy lạc. Họ sử dụng kìm và các dụng cụ khác, tôi không biết họ lấy chúng ở đâu, để làm nhục cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào. Cô ấy trông khá ưa nhìn, hơi xinh, (nên những cảnh sát viên) đã hãm hiếp cô ấy… điều này đã quá phổ biến.
Câu hỏi: Đây là điều mà anh đã chứng kiến tại đồn cảnh sát nơi anh có mặt…?
Nhân chứng: Tôi đã không có mặt trong đồn cảnh sát. Tôi đã ở trong một trung tâm huấn luyện, nơi là sân sau của một khách sạn. (Các cảnh sát) đã thuê 10 phòng trong một tòa nhà nhỏ. Họ đã làm điều này trong một căn biệt thự.
Câu hỏi: Một ‘hắc lao’? (nhà ngục đen tối – nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND)
Nhân chứng: Ít nhiều là như vậy.
Câu hỏi: Vì họ là học viên Pháp Luân Công, họ đã bị đưa đến đó?
Nhân chứng: Vâng.
Câu hỏi: Thậm chí trước khi được chứng minh, họ đã bị đưa đến đó?
Nhân chứng: Dẫu sao, chúng tôi (các cảnh sát viên) luôn luôn thay đổi địa điểm trên thông cáo ngắn.
(một số đoạn bị lược bớt.)

Câu hỏi: Anh chưa nói cho tôi biết thời điểm cụ thể.
Nhân chứng: Đó là ngày 9 tháng 4 năm 2002.
Câu hỏi: Ngày 9 tháng 4?
Nhân chứng: Vâng, cuộc phẫu thuật đã bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều ngày 9 tháng 4 và kéo dài trong 3 giờ đồng hồ. Trước lúc đó, nó đã tiếp tục trong một tháng.
Câu hỏi: Anh có ý gì khi nói “nó đã tiếp tục trong một tháng”?
Nhân chứng: Sự thẩm vấn và tra tấn của chúng tôi đối với cô ấy đã kéo dài trong một tháng.
(một số đoạn bị lược bớt.)

Câu hỏi: Các anh đã tra tấn họ một lần hay nhiều lần trong quá trình thẩm vấn để khai thác thông tin?
Nhân chứng: Nhiều lần. Vào lúc ấy, Vương Lập Quân, hiện là giám đốc Cục Công an Trùng Khánh đã cho chúng tôi chỉ thị “phải nhổ tận gốc chúng”.

Gã cảnh sát rởm đẹp trai và cú lừa tình, tiền hàng loạt cô gái

Gã cảnh sát rởm đẹp trai và cú lừa tình, tiền hàng loạt cô gái

Nhặt được bộ đồ của sinh viên cảnh sát, Hùng khoác lên mình cái mác "lính hình sự" rồi đi lừa tình, lừa tiền hàng loạt cô gái nhẹ dạ.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Một ngày cuối năm 2011, cô nữ sinh tên Phương (SN 1992) quê Thái Nguyên đang đứng chờ bạn trước cổng trường thì gặp 1 thanh niên có khuôn mặt điển trai, mặc quần ngành công an tiến đến.

Chàng thanh niên này nhẹ nhàng ngỏ ý mượn điện thoại gọi cho bạn vì điện thoại của anh ta hết pin. Tuy nhiên, thiếu nữ không hề biết rằng hắn dùng để gọi vào số của chính mình, nhằm lấy số điện thoại cô.

Sau đó, Phương vô cùng bất ngờ khi nhận được cuộc điện thoại làm quen của chàng trai tự giới thiệu đang công tác tại Phòng PC 45 Công an Thành phố Hà Nội, tên là Hùng.

Suốt khoảng thời gian quen nhau, Hùng luôn tỏ ra là người đàn ông si tình, đưa đón Phương khiến nữ sinh ngất ngây. Ngày được Hùng ngỏ lời yêu, cuộc đời Phương như dệt toàn màu hồng.

Cô gái đã đưa bạn trai về quê ra mắt bố mẹ và Hùng cũng nhận được nhiều tình cảm của gia đình người yêu.

Bức ảnh mặc trang phục công an mà Hùng đăng để lừa các cô gái nhẹ dạ (Ảnh: Pháp luật xã hội)
Bức ảnh mặc trang phục công an mà Hùng đăng để lừa các cô gái nhẹ dạ (Ảnh: Pháp luật xã hội)

Bằng những lời hứa hẹn, Hùng đã vẽ ra một đám cưới thật đẹp với người con gái mình yêu trong thời gian không xa. Tuy nhiên, bạn gái Hùng lại theo đạo Thiên Chúa nên khó đến được với nhau.

Tỏ ra là một kẻ si tình tột bậc, Hùng tuyên bố sẽ "chuyển ngành" để cưới bằng được người con gái mình yêu. Điều này đã khiến gia đình Phương cảm kích và tin tưởng chàng rể tương lai tuyệt đối.

Hùng bắt đầu "đào mỏ" với lý do cần vay 30 triệu đồng để phục vụ cho việc... "chuyển ngành". Âu cũng vì hạnh phúc của con gái, bố Phương không hề nghi ngờ mà vội vàng ra ngân hàng rút tiền cho "con rể" lo sự nghiệp.

Và tiếp tục với muôn vàn lý do, gã "con rể hờ" này đã lừa lấy được của gia đình nạn nhân đến 165 triệu đồng.

Từ khi quen biết đến đầu năm 2013, không những bị lừa tình cảm, Phương còn bị người yêu mang cả chiếc xe máy đi cầm lấy 8 triệu đồng để ăn tiêu. Sau nhiều lần đòi tiền không được, cô nữ sinh mới bắt đầu đặt nghi vấn về gã "người yêu".

Lộ mặt Sở Khanh sau màn đánh ghen

Trong khoảng thời gian yêu nữ sinh, Hùng còn đồng thời quen biết, lừa đảo vài cô gái để chiếm đoạt thể xác và tiền bạc với cùng thủ đoạn tương tự.

Một nạn nhân khác là cô gái tên Mai (SN 1988) quê Thái Bình mà Hùng gặp trong một lần đi đám cưới người quen vào tháng 4/2012.

Với thủ đoạn tương tự, Hùng cũng giới thiệu là "lính hình sự" ở số 7 Thiền Quang, buông lời tán tỉnh Mai.

Hùng bị bắt tại cơ quan công an (Ảnh: Vietnamnet)
Hùng bị bắt tại cơ quan công an (Ảnh: Vietnamnet)
 
Trong lúc vẫn đang yêu Phương, Hùng vẫn dọn đến sống như vợ chồng với Mai cùng lời hứa hẹn cuối năm 2013 sẽ cưới.
Khoảng thời gian sống chung với Mai, Hùng cũng liên tục vay mượn tổng số tiền hơn 20 triệu đồng với các lý do khi thì tai nạn, khi thì đi phá án, đi tập huấn. Và cũng giống nữ sinh Thái Nguyên, Hùng "nẫng" luôn cả chiếc xe máy của Mai đi cầm cố.

Cứ mỗi lần Mai định lên "cơ quan" thăm người yêu thì Hùng lại đột xuất biến mất với lý do đi "đánh án" khẩn cấp. Chính sự dối trá khéo léo mà cùng lúc gã cảnh sát rởm lừa đảo được hàng loạt cô gái đến mức không ai nghi ngờ gì cả.

Tuy nhiên, tối ngày 20/2/2014, Linh - một cô gái cũng là "người yêu" của Hùng đánh ghen, làm loạn lên tại phòng trọ của Hùng khi gặp hắn đi cùng cô gái khác trên đường. Cú lừa ngoạn mục kết thúc tại Công an phường Thổ Quan khi tất cả được đưa về làm việc.

Đến ngày 23/2, Công an quận Đống Đa, Hà Nội đã bắt gã "cảnh sát hình sự" rởm này để điều tra hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Tại công an, gã Sở Khanh khai tên là Lê Văn Hùng (SN 1987 tuổi, quê Thanh Hóa), tốt nghiệp Trường CĐ Kinh tế kỹ thuật công nghiệp năm 2009 nhưng không xin được việc nên thường đi làm thuê các việc lắp trần thạch cao, lắp đặt hệ thống báo cháy...

Hùng khai trong thời gian trọ ở xã Cổ Nhuế (huyện Từ Liêm, Hà Nội) đã nhặt được bộ quần áo của một sinh viên Học viện Cảnh sát nhân dân nên thường mặc, vờ công tác tại Phòng cảnh sát hình sự Hà Nội để đi lừa tình, tiền của các cô gái.

Qua điều tra, lấy lời khai của đối tượng thì có ít nhất 6 cô gái là nạn nhân của gã "cảnh sát" rởm này. Gã Sở Khanh thì bị bắt còn các "người yêu" của hắn đau đớn nhận ra đã trao thân cho kẻ lừa đảo nhưng đã quá muộn.
Đại úy Phan Anh Tú, Đội phó Đội điều tra tổng hợp, CAQ Đống Đa cho biết trên trang An ninh thủ đô:
“Đối tượng Hùng giả danh Công an rất chuyên nghiệp, bằng chứng là Hùng còn đưa lên nhiều hình ảnh, những dòng tâm sự liên quan đến lực lượng Công an.

Mới đây nhất là giáp Tết nguyên đán Giáp Ngọ, đối tượng chia sẻ trên facebook với nội dung “Thưởng Tết chưa kịp cầm về nhà đồng nào đã tiêu hết mất rồi”, khiến nhiều người tưởng thật...".

Cười cay đắng từ câu chuyện ‘Lái xe cho ông sếp Nhật dở hơi’

SẾP NHẬT


 
Công ty tôi vừa có một tên người Nhật sang làm dự án trong khoảng 3 tháng, và tôi được giao nhiệm vụ lái xe cho hắn. Lâu nay toàn lái xe cho các sếp Việt Nam, giờ lần đầu tiên được lái cho sếp Nhật nên tôi thấy hứng thú lắm! Tôi tức tốc ra vỉa hè mua quyển sách “Tự học tiếng Nhật cấp tốc” về để nghiên cứu. “Mình lái xe cho sếp Nhật thì cũng phải biết vài ba câu giao tiếp tiếng Nhật chứ!”. Từ khi mua sách về, tôi nghiên cứu và tự học rất miệt mài, gần như không lúc nào tôi rời quyển sách (chỉ trừ lúc ăn cơm, lúc tắm, lúc ngủ, lúc xem tivi, lúc đi chơi và đi làm). Bởi thế, hôm gặp sếp Nhật tôi tự tin lắm, chủ động bắt tay rất thân thiện và chào hỏi cực kỳ trôi chảy bằng tiếng Nhật:

– Mi đua ku ra, ta xoa ku mi!

Có vẻ như tên Nhật đó không hiểu tôi nói gì thì phải, hắn lắc đầu ngơ ngác rồi hỏi lại:

– Xoa ku ta chi? Ngu chi cho xoa, xa ku ta ra, xoa ku mi đi!

Tất nhiên là tôi cũng không hiểu hắn nói gì, vậy nên cuối cùng cả hai quyết định sử dụng tiếng Anh, dù rằng trình độ tiếng Anh của tôi và hắn cũng bập bẹ ngang nhau, nhưng may là vẫn đủ để đoán được ý mà đối phương đang muốn diễn đạt.

Một điều khá thú vị đó là tên sếp Nhật này lại nói được vài câu tiếng Việt, không phải “xin chào”, “cảm ơn” – như mấy ông ngoại quốc, mấy chị đại sứ nước ngoài nào đó hay nói bọ bẹ trên tivi đâu, mà là những câu dài hẳn hoi, kiểu như: “Cấm ăn cắp vặt, ăn cắp vặt là phạm tội!”, hoặc “Vui lòng ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, ăn không hết sẽ bị phạt tiền”, rồi cả “Không được dắt chó vào công viên này, nếu chó ị ra phải tự mang phân chó về”… Tôi nghe tên sếp Nhật ấy nói mấy câu đó thì ngạc nhiên và khen hắn giỏi quá! Nhưng hắn chỉ cười mỉm rồi cất giọng đầy khiêm tốn:

– Giỏi gì đâu! Ở bên Nhật, mấy câu đó viết đầy trong siêu thị, nhà hàng, công viên, nhìn nhiều nên quen, nên nhớ thôi!

Một cảm giác tự hào chợt dâng trào trong lòng tôi nghẹn ngào. Tự hào là phải, bởi lâu nay người ta luôn coi tiếng Anh, tiếng Trung là hai ngôn ngữ phổ biến và được sử dụng nhiều nhất trên thế giới, nhưng bây giờ, tiếng Việt đang trỗi dậy và nhăm nhe lật đổ sự thống trị của hai thứ tiếng ấy. Giờ, đi ra nước ngoài, không chỉ ở Đông Nam Á, Châu Á, mà cả Phi, Mĩ, Úc, Âu, đâu đâu ta cũng có thể bắt gặp những dòng chữ tiếng Việt thân thương, dù rằng chúng được viết nguệch ngoạc, sai chính tả, thiếu dấu, thiếu vần, trên những tấm ván, tấm bìa nham nhở, lấm lem, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để chúng ta cảm thấy nao lòng.

Ban đầu hào hứng bao nhiêu thì sau đó tôi chán nản bấy nhiêu. Người đời dạy rằng: “Thà có một kẻ thù giỏi còn hơn có một ông chủ dở hơi”, quả là không sai. Trước đây, khi lái cho các sếp cũ thì phải 8 rưỡi, 9 giờ sáng tôi mới phải đánh xe đến đón các sếp, rồi chở sếp qua quán phở ăn sáng, xong uống café, đến công ty cũng đã là gần 10 giờ. Sếp làm việc đến 11 giờ thì lại chở sếp đi ăn trưa, uống bia, 3 giờ chiều đưa sếp quay lại công ty rồi 4 rưỡi đón sếp về, thế là xong. Những lúc sếp ăn uống, nhậu nhẹt thì thường là sếp gọi tôi vào ngồi cùng. Nếu hôm nào sếp tiếp khách sang, không được gọi vào, thì tôi lại ra xe ngả ghế xuống ngủ rất thảnh thơi.

Thế nhưng chỉ sau hai tuần làm lái xe cho thằng sếp Nhật dở hơi, tôi trở nên phờ phạc, bã bời. Đúng 6 rưỡi sáng tôi phải dậy chuẩn bị xe qua đón nó. Theo quy định của công ty thì 7 rưỡi mới là giờ làm việc nhưng chỉ khoảng 7 giờ 15 là nó đã có mặt và chui vào phòng làm việc luôn. Ngày trước đi với các sếp cũ tôi thường xuyên được các sếp cho ăn sáng, ăn trưa, uống bia, gái gú, hát hò, chứ từ ngày lái cho thằng Nhật này tôi toàn phải nhịn đói, vì sáng tôi đến đón nó thì nó đã ăn sáng xong rồi, trưa nó ăn qua quýt ngay tại phòng bằng đồ ăn nhanh rồi lại cắm đầu vào làm việc, tối nào nó cũng ngồi lại công ty đến 7, 8 giờ, vậy nên tôi cũng phải ngồi chờ nó với cái bụng đói meo và khuôn mặt bơ phờ.

Chưa hết, nhiều lần đang đi, nó bắt tôi dừng xe lại, rồi nó mở cửa xe chạy vụt ra. Tôi tưởng nó đi tè nhưng không phải, hóa ra nó nhặt cái vỏ bao cám con cò về để may túi xách.

Đặc biệt có lần tôi chở nó đi công chuyện, vừa đánh lái ra cổng thì tôi quệt ngay vào cái xe đạp cũ nát của ai đó dựng ở mé đường làm chiếc xe đạp đổ kềnh, cái yên xe gẫy gập và văng ra. Tôi đang định phóng đi thì thằng sếp Nhật bắt tôi dừng lại, rồi nó mở cửa phi ra. Nó dựng cái xe đạp lên ngay ngắn, móc ra tờ 500 nghìn rồi kẹp vào tờ giấy, để vào giỏ cái xe đạp, trên tờ giấy nó nhờ tôi viết hộ rằng: “Tôi vô tình làm gãy yên xe của bạn. Hãy cầm tiền này để sửa xe, và hãy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp cũ nát đó. Lần này thì cái yên không văng ra nữa mà là cái bàn đạp. Thằng Nhật lại nhảy xuống, dựng xe lên, bỏ 500 nghìn vào giỏ xe rồi để lại mảnh giấy: “Tôi vô tình làm gãy bàn đạp của bạn. Hãy cầm tiền này để sửa xe, và hãy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau nữa, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp đó. Lần này thì cái yên và cái bàn đạp không văng ra nữa mà là cái chắn xích. Tuy nhiên, hôm đó không có thằng Nhật đi cùng mà chỉ có mình tôi trên xe, vậy nên tôi phóng thẳng. Đang định nhấn ga lao đi thì từ bên đường, một mụ già lao ra chặn ngay đầu xe tôi, mụ vừa dang hai tay, vừa gào thét:

– Thằng chó! Dừng lại đền tiền sửa xe cho bà đi chứ! Tại sao hôm nay mày lại bỏ chạy?!

Tôi nghe vậy thì mở cửa, thò đầu ra bảo:

– Thôi đi bà ơi! Cái xe của bà bán cho đồng nát chắc được hai chục! Hôm nay có mình tôi thôi, thằng Nhật không đi cùng đâu! Nghỉ sớm đi!

Rồi một lần khác, đang vội nên tôi vượt đèn đỏ và bị công an tuýt còi. Theo bản năng, tôi nhấn ga vọt lên. Công an thấy tôi chạy thì cũng không đuổi theo nữa. Tưởng là xuôi, ai ngờ thằng Nhật ấy chửi tôi, nó nói rằng vượt đèn đỏ và bỏ chạy là phạm luật. Rồi nó bắt tôi quay xe lại chỗ công an nộp phạt đàng hoàng xong mới đi tiếp. Đúng là thằng dở hơi!

Lái xe cho thằng Nhật hâm ấy một thời gian thì tôi đã hiểu được tính cách của nó. Đi đường thấy cái vỏ bao cám con cò nào vứt bên đường thì tôi tự giác dừng lại cho nó xuống nhặt; chẳng may có quệt vào xe cộ hay đồ đạc của ai gây hư hỏng thì tôi cũng tự giác dừng lại để nó xuống trả tiền bồi thường; có lỡ quen chân vượt đèn đỏ hay đi ngược chiều thì cũng tự giác vòng xe ra chỗ mấy anh công an để nộp phạt.
 
 
Hôm ấy, thằng sếp Nhật bảo tôi ra sân bay đón một thằng Nhật khác. Cái thằng Nhật này mặt cứ lầm lì, từ lúc lên xe nó không nói với tôi câu nào. Tôi cũng chả quan tâm mà chỉ tập trung vào lái xe. Tập trung là thế, ấy vậy mà qua ngã tư tôi lại quen chân vượt đèn đỏ, và lại bị công an tuýt còi. Tôi đang giảm tốc độc và cho xe chầm chậm táp vào lề bên phải theo hiệu lệnh của anh công an giao thông thì bất chợt thằng Nhật đó hét lên, và nó hét bằng tiếng Việt:

– Mày dừng lại làm cái gì! Chạy luôn đi! Đường đông thế này công an không đuổi theo đâu!

– Em tưởng anh là người Nhật? – Tôi hỏi hắn bằng giọng thảng thốt!

– Tao là người Nhật, nhưng tao sống ở Việt Nam mấy chục năm rồi! Chạy nhanh lên!

(Võ Tòng đánh mèo)

Tôi thèm khát cái cảm giác đắm đuối trong vòng tay của những gã đàn ông

Tôi thèm khát cái cảm giác đắm đuối trong vòng tay của những gã đàn ông

Tôi thèm khát cái cảm giác đắm đuối trong vòng tay của những gã đàn ông chỉ để hủy hoại bản thân mình vì những sai lầm đầu tiên.

Vào đời

23 tuổi, lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà nghỉ với một người con trai. Thú thực, trước đến nay, khi đã là sinh viên năm cuối rồi mà tôi vẫn chưa yêu ai cả. Nói đến chuyện yêu đương là tôi mù tịt. Tôi ngốc đến mức không biết khi đẻ thì đứa trẻ “chui” ra đằng nào? Vậy nên tôi mới bị chúng bạn gọi là Phương “tồ”. Chúng nó còn nói, nếu tôi không cẩn thận thì dễ bị lừa lắm. Tôi thì bảo nếu như mình không yêu thì sẽ không mắc “bệnh”, là vô hại…

Rồi đến khi gặp anh, người hơn tôi 3 tuổi, tôi thấy người con trai ấy cũng hay hay. Anh mời tôi đi chơi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi riêng cùng một người con trai. Tôi thấy run lẩy bẩy khi anh nói yêu và đặt vội vàng nụ hôn lên đôi môi tôi. Cả sống lưng tôi nóng lên, một cảm giác rất lạ. Một đứa con gái trong tôi chỉ muốn vò nát chiếc áo sơ mi của anh. Tôi không nghĩ mình lại có ham muốn ấy, thật xấu hổ… Nhưng trong giây phút nào đó, tôi chợt bừng tỉnh. Tôi không thể… Tôi chống cự yếu ớt…

Có lẽ anh “hiểu” tôi đang cần gì. Anh mua một chai Vodka để chúng tôi tỉ tê. Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết rượu cũng rất ngon. Tôi không còn là con gà “tồ” nữa. Tôi cũng chịu chơi. Anh một tay rót rượu, một tay đưa lên cho tôi uống. Khi tôi đã phê phê, anh bảo đưa tôi về nhà. Tôi gật đầu. Nhưng anh đã đưa tôi vào một nhà nghỉ. Tôi theo chân anh. Khi ấy tôi chỉ muốn ngủ. Tôi mặc kệ anh dẫn đi đâu thì đi. Lên đến phòng, tôi không còn cảm giác sợ khi anh đụng vào người mình. 

toi-them-khat-cai-cam-giac-da-vao-nha-nghi-nghia-la-em-da-dong-y-roi

Tôi dứt khoát cự tuyệt những cái ôm hôn của anh. Tôi không dám ngủ, ngồi vạ vật ở trên ghế. (Ảnh minh họa)

Tôi cũng không còn thấy sợ nụ hôn nóng bỏng như muốn cắn, muốn xé tấm thân tôi nữa. Anh bắt đầu hôn lên mắt và lân la khắp người tôi. Có lẽ tôi đã không còn điều khiển được suy nghĩ của mình. Anh tắt phụt điện. Trong bóng tối, bàn tay anh mạnh bạo hơn làm tôi phát hoảng. Miệng lưỡi của anh ngọt ngào thế! Anh hết lời khen tôi xinh. Bây giờ thì tôi hiểu những lời ấy nhằm vào mục đích gì? Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, rất sợ. Tôi nhắm mắt la hét vùng vằng để thoát khỏi vòng tay anh. Khi ấy, tôi yêu cầu anh tránh xa tôi. Anh thuyết phục: "Sao em khó tính thế? Lạc hậu vừa thôi chứ? Sống ở thế kỷ 21 rồi mà em còn sợ vào nhà nghỉ sao?  Tôi dứt khoát cự tuyệt những cái ôm hôn của anh. Tôi không dám ngủ, ngồi vạ vật ở trên ghế với câu hỏi: “Nhà nghỉ là thế này sao? Và con gái khi bước chân vào là có vấn đề?”. Mắt tôi lờ đờ nhưng còn người con trai kia, gã vẫn mon men lại gần tôi. Tôi lẩm nhẩm câu “không được ngủ” chẳng biết bao nhiêu lần nữa.

Nhưng anh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi. Anh lấy hết sức mạnh của người đàn ông ôm ghì lấy tôi: “Em chưa ôm người con trai nào ngủ thật à? Vậy thì hôm nay em thử ngủ cùng anh xem có khác với mọi hôm ở nhà em ôm gối ngủ không?”. Vừa nói anh vừa giật tung chiếc áo tôi đang mặc trên người: “Làm vợ anh nhé? Em không thích thật à? Anh tưởng em đùa chứ? Chúng ta sẽ cưới nhau luôn. Đã vào nhà nghỉ với anh nghĩa là em đã đồng ý rồi…”.

Tôi không còn đủ sức chống cự. Tôi phó mặc cho anh, thân thể và sự trong trắng của mình cho một người con trai. Tôi còn nhớ những cử chỉ khi ấy của anh, vồ vập, mạnh bạo và đáng sợ thế nào! Tôi uể oải, thân thể rệu rã. Còn anh, vẫn thể hiện sự thèm khát của mình qua những cử chỉ chuyên nghiệp và “giàu” kinh nghiệm. Tôi đã nghĩ mình sẽ giữ gìn cho đến khi lấy chồng. Nhưng giây phút này, tôi đã “để mất”. Những cú trườn lên người của anh, điều đó quá sức chịu đựng của một cô nữ sinh chỉ biết đến sách vở như tôi. Cái đêm ấy gây một xáo động lớn trong tâm hồn của tôi. Tôi không nghĩ là mình có thể quên được. Tôi cũng không tin là mình còn có thể yêu được một người nào khác nữa. Tôi hoang mang. Tôi nghĩ mình đã hư hỏng. Tôi có còn gì để mất? Và tôi bắt đầu sống buông thả. Tôi lao vào yêu như điên. Chuyện học hành đối với tôi đã trở lên phù phiếm.

Chính tôi cũng không biết mình đã là đứa con gái hư hỏng từ lúc nào nữa. Tôi vào nhà nghỉ thường xuyên, với bất kể ai, miễn họ nói yêu tôi. Một thói quen đáng sợ! Có lẽ cái cảm giác đau đớn lần đầu tiên ấy đã làm tôi đâm ra hận tình. Từ hận tình thì tôi lại lao vào tình. Tôi mê man thân thể đàn ông… và tôi muốn có nhiều đêm trong nhà nghỉ như thế. Tôi trở nên là đứa con gái mà người ta quen gọi là “dâm đãng”, là “nghiện” trai…

Theo tình, tình chạy

toi-them-khat-cai-cam-giac-da-vao-nha-nghi-nghia-la-em-da-dong-y-roi

Ánh mắt ấy, nụ cười ấy cứ hút hồn tôi. Lẽ nào tôi đã biết yêu? Chưa bao giờ tôi có cảm giác ấy.(Ảnh minh họa)

Đêm nay, tôi lại đi “dạt”, đi “bay”. Tôi gặp một người. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy cứ hút hồn tôi. Lẽ nào tôi đã biết yêu? Chưa bao giờ tôi có cảm giác ấy. Những đêm trong nhà nghỉ với người tình đã trở nên quen thuộc, nhưng thú thực tôi còn chưa biết chữ yêu được viết như thế nào. Vậy mà đêm nay, gặp anh, tôi chỉ như muốn có một người để tâm sự chứ không phải cuồng đắm như mọi đêm khác. Anh cũng nhìn lại tôi, không biết có ý gì. Tôi trong chiếc váy màu đỏ nổi bật giữa sàn nhảy, đảo mắt nhìn quanh. Lẽ nào anh thấy được trái tim tôi đang rỉ máu? Tôi muốn chạy đến bên anh chỉ để nói là: “Em cần một người, chỉ để trò chuyện trong đêm nay. Một đêm nay thôi và mãi mãi không gặp nữa”. Nhưng tôi không đủ can đảm. Nói đúng hơn là tôi không đủ tự tin để bước đến bên anh. Anh đẹp quá, phải chăng như vậy? Tôi có là gì đâu? Chính tôi còn thấy chính mình rẻ rúng mà! Nước mắt tôi chảy nhiều hơn. Tôi cầm ly rượu lên, uống cạn. Lại một ly nữa, ly nữa… Cứ như vậy, tôi không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu trong đêm nay? 

Tôi nghĩ mình không say. Tôi vẫn còn băn khoan với ý nghĩ: " Đêm nay tôi sẽ làm gì với cơ thể say mềm này. Buồn tẻ và nhạt nhẽo" Rồi một bàn tay dỡ lấy ly rượu từ miệng tôi. Một bàn tay không quen, của anh, người xa lạ kia. Anh đã đứng bên tôi từ lúc nào. Mắt tôi lim dim, tôi ngã quỵ, chỉ còn kịp nhớ có một bờ vai đã cho tôi tựa vào…Mở mắt ra, người tôi được mặc bởi một bộ đồ khác, là lạ, quần áo của con trai. Tôi đảo mắt nhìn quanh, nhốn nháo, sợ hãi. Không hiểu sao cái cảm giác “lần đầu tiên” ấy lại ùa về vào lúc này? Anh ngồi ở đằng kia, trên chiếc ghế, cách tôi chừng bốn bước. Anh nhìn tôi, không nói. Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy anh cởi trần, mặc quần cộc…

Tôi bật ngồi dậy, vẩn vơ nhìn: “Mình đang ở đâu?”. Anh mỉm cười: “Nhà nghỉ. Nhưng anh chưa làm gì em đâu, em yên tâm. Người em ướt át vì toàn rượu. Anh sợ em cảm nên thay đồ hộ em thôi. Em đừng hiểu nhầm”. Một cảm giác ngượng ngùng trào dâng. Chưa bao giờ tôi như thế khi nghĩ anh đã đụng vào người mình. Tôi muốn khóc. Muốn khóc lắm, bên cạnh người con trai ngồi kia. Tôi không còn sợ nữa. Tôi lần tìm một cái gì đó có thể giữ chặt bàn tay mình thay vì thả lỏng. Mắt tôi nhìn anh như tìm kiếm một thứ gì đó. Anh vẫn không nói.

Tôi trả lại quần áo cho anh. Tôi quấn mình trong chiếc chăn mỏng. Như vậy trông tôi quyến rũ hơn nhiều. Tôi ngồi dậy, rất nhanh, ôm ghì lấy anh. Đây là cảm giác gì? Yêu ư? Có lẽ thế? “Đêm nay em muốn bên anh, như để cảm ơn anh đã đưa em về. Quan trọng là anh không giống như những người con trai khác mà em từng gặp…”.Tôi kịp lau dòng nước mắt đang lăn trên má. Rồi không nói gì nữa, tôi hôn vội đôi mắt anh. Một cảm giác muốn được “hòa” vào anh choán hết suy nghĩ tôi. Đêm nay sẽ không giống những đêm khác. Nhưng anh đã từ chối. Anh đẩy tôi ra. Anh đứng dậy, dứt khoát… Tôi như vừa rơi vào một nơi không thể thở được. Một cảm giác đau đớn. Sao tôi lại có thể khóc vì chính sự từ chối của anh? Trước khi quay đi, anh nhẹ nhàng: “Đừng dại khờ thế, cô em! Không bao giờ anh để con gái phải trả ơn anh vô lý như vậy. Ngốc nghếch… Anh đã trả tiền phòng…”.Tôi hụt hẫng. Nước mắt tôi trào dâng, đắng nghẹn. Thân thể của tôi đủ quyến rũ sự khát thèm của bao gã trai. Vậy mà đêm nay, khi tôi chủ động thì anh, một người xa lạ, lại nỡ lòng từ chối. Anh khinh bỉ hay đang thương hại tôi?

iPhone bị khóa 400.000 giờ chỉ vì nhập sai mã PIN

iPhone bị khóa 400.000 giờ chỉ vì nhập sai mã PIN

Một người đàn ông Trung Quốc nhập sai mã PIN trên chiếc iPhone 4S của mình, và anh ta nhận được thông báo “iPhone is disabled – try again in 23.614.974 minutes”.


Một sự cố rất hy hữu, khi một người đàn ông Trung Quốc nhập sai mã PIN 5 lần trên chiếc iPhone 4S của mình, nhưng thay vì nhận được thông báo thử lại sau 5 phút thì anh ta lại nhận được thông báo “iPhone is disabled – try again in 23.614.974 minutes” (iPhone đã bị khóa, thử lại sau 23.614.974 phút).

Như vậy là người đàn ông này phải đợi khoảng 400.000 giờ, hay gần 45 năm để có thể thử nhập lại mã PIN trên chiếc iPhone của mình. Theo như Apple cho biết thì đây là một trường hợp khá hiếm gặp, thông thường khi người dùng nhập sai mã PIN 5 lần thì chiếc iPhone sẽ chỉ bị khóa trong vài phút. Mặc dù sau mỗi lần nhập sai mã Pin thì khoảng thời gian bị khóa này sẽ bị tăng lên.


Đại diện từ phía Apple cho biết, trường hợp của người đàn ông Trung Quốc này rất có thể là do chiếc iPhone 4S của anh ta đã được jailbreak và gây ra một số vấn đề đối với màn hình khóa. Apple cũng đã cảnh báo rằng việc jailbreak có thể làm ảnh hưởng đến một số chức năng của hệ thống, khiến thiết bị của bạn hoạt động không ổn định. Việc jailbreak các thiết bị iDevice cũng có thể dẫn đến việc không được hỗ trợ bảo hành từ Apple.

Sau khi gặp phải sự cố trên, người đàn ông này đã phải mang chiếc iPhone của mình tới một cửa hàng sửa chữa điện thoại và khôi phục lại thiết bị từ đầu. Nếu không có lẽ anh ta sẽ phải đợi tới 45 năm nữa để nhập lại mã PIN.

Bài "iPhone bị khóa 400.000 giờ chỉ vì nhập sai mã PIN"
Theo http://genk.vn

Chị ơi, chị đừng làm ca-ve nữa…!

Chị ơi, chị đừng làm ca-ve nữa…!
Ai gặp Phòng đều phải thốt lên rằng “Phòng đẹp quá!”. Vóc dáng dỏng cao, người đầy đặn và nhất là gương mặt trắng hồng với đôi mắt rất thu hút của cô đã làm không biết bao nhiêu trái tim si tình trong cái xóm nhỏ này xao xuyến… Thậm chí, có chàng còn theo cô lên tận nương chè để ngọt nhạt tán tỉnh…

Trời xanh ghen phận má hồng

Phòng sinh ra trong một gia đình nghèo, cả gia đình có 5 miệng ăn chỉ trông vào 2 sào ruộng và 1 nương chè. Bố mẹ cô lấy nhau khi trạc tuổi cô bây giờ, chỉ biết mưu sinh bằng nghề nông và làm chè. Cái đói, cái nghèo cứ bám riết lấy gia đình cô.

Trong 3 chị em thì Phòng là đứa xinh và nhanh nhẹn, tháo vát nhất. Chị gái cô đã đi làm giúp việc tận trong miền Nam còn cô em gái hay ốm chỉ quanh quẩn làm việc nhà, duy chỉ có cô là được bố mẹ cho đi học. Thế nhưng, ở đất này, đứa nào cũng dang dở chuyện học hành vì không có tiền đi học. Phòng cũng không phải ngoại lệ, cô bỏ học khi học kỳ 2 lớp 9 mới bắt đầu được 3 tuần. Lúc ấy, em gái cô mắc bệnh hen, phải đưa đi viện chạy chữa. Bố mẹ cô cần tiền trang trải cuộc sống gia đình và chữa bệnh cho đứa em nên Phòng buộc phải thôi học. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh đứa em nằm co quắp rít lên từng hồi, ánh mắt mệt mỏi của đứa em đã làm cô suy nghĩ rất nhiều khi ấy…

Phòng quyết định đi lấy chồng theo sự sắp đặt của bố mẹ! Đi lấy chồng để bớt một miệng ăn trong gia đình, để bố mẹ có thêm chút tiền đưa em đi chữa bệnh… Người mà bố mẹ chọn cho cô là một cậu trai gần nhà hơn cô 2 tuổi. Gia đình bên ấy thuộc hàng “thường” nhưng họ lại đặt trước mắt bố mẹ cô 5 triệu đồng làm lễ. Thế là, người 15, người 17 tuổi lấy nhau. Đám cưới diễn ra chóng vánh, nhiều thanh niên trong xóm ngỡ ngàng tiếc cho “hoa hậu xóm” lấy chồng sớm quá. Chỉ có Phòng là bình thản đón nhận sự sắp đặt này. Cô giấu nước mắt vào trong lòng và cười rất tươi trong ngày cưới… Cô nhận hết trách nhiệm về mình để đẹp lòng mọi người!

Cô giấu nước mắt vào trong lòng và cười rất tươi trong ngày cưới…

Thế nhưng, nụ cười ấy nở mỗi ngày một ít hơn. Chồng cô vẫn là một thanh niên ham chơi, ngày đi phụ vữa về lại đàn đúm bạn bè. Sau mỗi lần say xỉn là anh chồng lại đánh cô. Hai vợ chồng tay trắng lấy nhau, kinh tế gia đình không có, mỗi tháng anh chồng đưa cho cô được dăm trăm bạc lo cơm nước. Phải chạy ăn từng bữa nhưng anh ta luôn yêu cầu Phòng phải đưa tiền cho anh ta đi nhậu hoặc bắt cô đi mua rượu. Trái ý anh ta là Phòng đã bị chồng “táng” cả cán chổi quét nhà vào mặt, sau đó là những cái tát liên hồi. Lý do chồng cô đưa ra là vì cô đi chơi mà không mua rượu về! Bố mẹ chồng cô không chút mảy may quan tâm tới đứa con dâu cam chịu.

Phòng cam chịu tất cả, không hé răng một lời nào với bất cứ ai… Cô lẳng lặng làm theo ý của tất cả mọi người bên nhà chồng. Việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa đến việc đồng áng, nương rẫy, tất thảy đều một tay cô đảm nhiệm. Ngày nào cô cũng dậy từ sớm làm việc cho đến tận khuya nhưng chưa bao giờ cô được một lời động viên của chồng hay bố mẹ chồng. Nhưng cô đã không chịu đựng hơn được nữa khi anh chồng say xỉn nghe bạn nhậu nói cô “liếc mắt đưa tình” với một thanh niên ngoài chợ, anh ta đã nổi khùng vác dao đuổi, dọa giết Phòng. Buổi tối định mệnh ngày hôm đó đã đưa đẩy cuộc đời Phòng sang một hướng khác. Cô chạy như điên để trốn người chồng đang lên cơn thú tính. Cô không dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ những người thân yêu nhất của cô sẽ bị liên lụy. Bước chân lang bạt đã đưa Phòng xuống tận Hà Nội.

Đời bán hoa

Một mình thân gái giữa Thủ đô, không họ hàng thân thích, không tiền bạc, không nghề nghiệp, Phòng cũng như nhiều mảnh đời phụ nữ khác đã chọn cho mình cái nghề “sống về đêm” để mưu sinh. Phòng trở thành gái bán hoa tự do. Đời thiếu nữ của cô đã dâng hiến phí hoài cho một người đàn ông không xứng đáng với cô. Và giờ đây, khi không còn gì để mất, khi đã có những tổn thương trong lòng, Phòng có thể làm bất cứ điều gì, kể cả cái nghề bị xã hội khinh bỉ. Cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào hôn nhân, hoàn toàn thất vọng về đàn ông.

Cô đang trượt dốc không phanh. Nếu cô thất thân với những người khác thì cũng thế cả, tất cả không ai trân trọng, yêu thương cô thật lòng. Mà cô lại còn đang rất cần tiền. Cô cần tiền để nuôi chính bản thân mình. Cô cần tiền để thuốc thang để đóng học và thuốc thang cho đứa em gái. Con bé Phương càng lớn càng giống chị, cũng xinh xắn, ngoan ngoãn. Nó chưa một lần được cắp sách tới trường. Kỉ niệm những tối Phòng dạy em viết, làm toán lại ùa về. Và cô khóc “Em phải kiếm tiền cho cái Phương đi học. Em gái em cũng là phận gái, cũng trạc tuổi em, nếu không được học hành tử tế sẽ lại đi theo vết xe đổ như em. Đời em đã khổ, đời em đã lầm đường, em không thể để con bé giống mình được”.

Khi không còn gì để mất, khi đã có những tổn thương trong lòng, Phòng có thể làm bất cứ điều gì, kể cả cái nghề bị xã hội khinh bỉ…

Thế là, cứ chập tối, Phòng lại trang điểm, vận váy ngắn đứng ngoài đường vẫy khách. Những khách hàng của cô, trẻ có, già có, trung trung tuổi cũng có, cô tiếp tất cả bọn họ trong sự im lặng. Cô chưa bao giờ hé răng kêu ca một lời nào với khách. Cô để mặc họ, cô chiều theo mọi ý thích của họ, miễn là họ cho cô nhiều tiền. Phòng nhớ như in những lần tiếp khách, khuôn mặt họ ra sao, những lời hứa hẹn của họ với cô…

Cô kể: “Một người đàn ông đáng tuổi ông ngoại cô khi mua cô trong một đêm, sáng tỉnh dậy đã hứa lấy cô làm vợ, mua cho cô một căn nhà nhỏ để làm bồ nhí để phục vụ cho nhu cầu của ông. Những ngày sau đó, ông ta vẫn tìm đến Phòng ở cung đường quen thuộc. Phòng vẫn tiếp ông ta như một khách hàng thân thiết. Cô nhận mọi sự chu cấp về vật chất của ông ta. Được hai tháng thì con gái ông ta tìm đến dằn mặt. Phòng lại ra đi khỏi căn nhà mà ông hứa sẽ sang tên cho cô. Cô không biết ngoài quan hệ mua bán, giữa cô và người đàn ông kia có tình cảm gì không.

Cô chỉ biết rằng đã có lúc người đàn ông kia làm cô hạnh phúc khi chăm sóc yêu thương, chia sẻ với cô, ít nhất là hơn hẳn người chồng của cô không biết làm gì ngoài rượu và đánh vợ”. Và nhiều, rất nhiều người nữa đã hứa hẹn cho cô cái này, chu cấp cho cô thứ kia, sẽ cứu cô khỏi bùn lầy nhơ nhớp này ra sao… Cô nhớ hết, nhớ như in tất cả. Bởi với cô, những tài sản ấy quá lớn, cả đời bố mẹ cô còn chưa bao giờ mơ đến, thế mà cô lại được “cho”. Và ít ra, về tình cảm, cũng có những người chịu chia sẻ với cô đôi chút, dù cho đó là những lời nói gió bay, dù cho đó là những lời tán tỉnh vớ vẩn của đám đàn ông thừa tiền thiếu tình nhưng ít ra nó cũng làm Phòng vui, giúp cô đỡ cô quạnh phần nào.

“Chị ơi, chị đừng làm ca-ve nữa…!”

Sau những thăng trầm trong cuộc đời người đàn bà 18 tuổi, những tưởng cô sẽ ngã quỵ, cô sẽ tìm đến một sự giải thoát nhẹ nhàng cho tâm hồn như không ít cô gái trẻ đã làm. Nhưng không, đúng lúc chơi vơi nhất giữa dòng đời, những kỷ niệm về gia đình, về hình ảnh những người thân trong gia đình cô lại ùa về. Phòng về thăm nhà, cô đưa cho cha mẹ được ba triệu, số tiền cô kiếm được sau nửa năm bươn trải dưới thành phố với bao nhục nhã ê chề. Số tiền đó chả đáng là bao so với nhịp sống đô thành nhưng ở quê cô, đó là một khoản kha khá. Với riêng cô, đó là một khoản tiền lớn, rất giá trị. Bởi kiếm được nó, cô đã phải đánh đổi quá nhiều hạnh phúc của bản thân. Sau đó, cô lại xách đồ đi Hà Nội. Nhưng vừa bước chân vào khu trọ, cô đã nghe thấy giọng con bé Phương gọi chị. Cái Phương đã lặng lẽ theo chị xuống tận Hà Nội.

Những ngày ở với chị, Phương bảo bố mẹ biết Phòng làm nghề gì. Bố mẹ rất thương chị nhưng không biết phải nói với chị như thế nào, phải giúp chị ra sao. Bố mẹ rất ân hận khi tham tiền gả chị cho một người không ra gì… Tất cả những điều ấy không nói ra nhưng Phòng đều hiểu. Tình cảm của bố mẹ dành cho cô, cô rõ hơn ai hết, nhưng nghề này, công việc này, cuộc sống này là do cô lựa chọn. Cô chưa bao giờ có ý trách mẹ, cũng như chưa bao giờ đổ tội cho bất cứ ai. Hàng ngày, Phương lang thang đến xin chạy bàn, rửa bát thuê cho các quán nhậu. Vừa đi làm, Phương vừa tìm lớp học may. Suốt thời gian ấy, Phòng vẫn “ngủ ngày cày đêm”.

Cuộc sống của Phòng bây giờ đã thay đổi hẳn…

Vốn khéo tay nên Phương học rất nhanh. Chỉ sau hai tháng, cô đã được một xưởng may gia công nhận vào làm. Đi làm ở xưởng, tháng lương đầu tiên được hơn một triệu, cô đã mang về tặng chị. Phòng cầm số tiền ấy trong nước mắt giàn giụa, cả hai chị em đều khóc. Số tiền nhỏ nhoi ấy Phương đã phải làm quần quật cả tháng trời mới có được, số tiền ấy là bao giọt mồ hôi của Phương. Phòng chưa bao giờ nghĩ đứa em vẫn hay lên cơn hen mỗi khi thời tiết thay đổi lại có ngày mang tiền về tặng cho mình, mà đó lại là những đồng tiền sạch, kiếm được bằng chính sức lao động của Phương. Phương đã nói trong nước mắt: “Đây là số tiền lương tháng đầu tiên của em.

Chị hãy mang nó đi đăng ký học may, cả hai chị em mình sẽ làm công nhân may, tuy có vất vả nhưng những đồng tiền chúng ta kiếm được sạch sẽ. Chị sẽ làm được, em sẽ ở bên cạnh chị!”.

Hai chị em Phòng chuyển chỗ ở, Phòng muốn thay đổi bản thân mình ngay từ việc thay đổi không gian sống. Bởi những người hàng xóm hàng ngày vẫn nhìn cô với ánh mắt miệt thị thừa hiểu cô làm nghề gì và sống như thế nào. Cô và em gái mình dọn hết những bộ đồ cũn cỡn thiếu vải, những nước hoa son phấn rẻ tiền đem vứt đi. Phòng bắt đầu tập ngủ đêm theo đúng giờ sinh hoạt bình thường, sáng sáng hai chị em dậy sớm đi bộ rồi người đi học may, người xuống xưởng làm.

Cuộc sống của Phòng bây giờ đã thay đổi hẳn. Quá khứ của cô sẽ vĩnh viễn nằm lại trong nơi nào đó sâu kín nhất. Và bây giờ, khi có mặt trên đời được 18 năm, người đàn bà ấy mới thực sự bắt đầu cuộc sống cho riêng mình, sống cho ra sống, không sống hoài sống phí.