Để duy trì nòi giống và bưng bít chuyện Tuấn không thể có con, cả gia đình bắt Loan phải thụ tinh bằng tinh trùng của bố chồng.
Lấy nhau hơn một năm, Tuấn và Loan không “kế
hoạch” mà mãi vẫn chẳng có em bé. Bên nhà chồng tỏ ra sốt ruột vì Tuấn
là con trai độc trong nhà, chị gái đã lập gia thất. Mẹ chồng nhiều lần
“mát mẻ” cho rằng lỗi là do Loan “không hoa, không quả”. Chịu không
được, Loan bèn đòi chồng cùng đến bệnh viện khám. Kết quả, Loan hoàn
toàn khỏe mạnh bình thường. Còn Tuấn thì bác sĩ đưa một tờ giấy và hướng
dẫn hai vợ chồng xuống phòng tư vấn.
Cầm tờ giấy có ghi kết luận “Không có tinh trùng” trên
tay mà cả Tuấn và Loan đều lặng người nhìn nhau không nói lên lời. Mãi
lúc sau, Loan mới trấn tĩnh hỏi chồng: “Thế này là sao hả anh?”. Tuấn
cũng chưa hết bàng hoàng, thẫn thờ nói: “Anh không biết, không hiểu tại
sao lại thế này. Liệu họ có nhầm lẫn gì không?”. Hai vợ chồng dắt díu
nhau xuống phòng tư vấn. Bác sĩ giải thích: “Chúng tôi đã tiến hành đủ
các xét nghiệm, cố gắng tìm chỉ một con tinh trùng trong người anh mà
không thành công”. “Giờ vợ chồng em muốn có con thì phải làm sao hả bác
sĩ?”, Loan van nài. “Giờ nếu anh chị muốn có con thì chỉ còn cách dùng
tinh trùng của người khác. Có thể xin của anh em họ hàng hoặc nhờ đến sự
hỗ trợ của ngân hàng tinh trùng”, vị bác sĩ đáp.
Tối đó, trong lúc Loan rửa bát, Tuấn bàn bạc với bố mẹ
trên nhà. Khi Loan xong xuôi mọi việc, Tuấn gọi vợ lên phòng thông báo:
“Anh và bố mẹ đã thảo luận kỹ càng và quyết định sẽ lấy tinh trùng của
bố”. Loan ngỡ ngàng trước những gì chồng nói, buột miệng phản ứng: “Thế
tại sao cứ nhất định phải lấy của bố anh?”. “Em buồn cười nhỉ. Phải lấy
của bố anh thì mới duy trì nòi giống cho nhà anh được chứ. Giờ lấy của
người khác thì bằng nhà anh đi nuôi con của người khác à. Các cụ đã dạy
rồi: “Công anh bắt tép nuôi cò, cò ăn cò lớn cò mò lên cây”, chẳng gì
bằng máu thịt nhà mình cả”.
“Không, ý em là sao không xin của các anh em trong họ
nhà anh mà phải lấy của bố anh, em sợ như thế không hay lắm”, Loan giải
thích. “Chuyện anh không có tinh trùng chẳng hay ho gì nên cả nhà không
muốn người ngoài biết chuyện này. Bây giờ một người trong họ hàng biết
là tất cả sẽ biết, như thế anh sẽ giấu mặt đi đâu. Em cũng phải nghĩ cho
anh chứ”. Thấy Loan còn đang hoang mang, Tuấn nói chắc nịch: “Thôi đã
quyết định thế rồi. Em đừng bàn lùi nữa, mệt lắm. Mai anh sẽ đưa bố đi
kiểm tra sức khỏe. Việc của em là phải theo dõi ngày rụng trứng để đến
viện bơm tinh trùng vào”
.
Loan chưa hết bàng hoàng trước những gì chồng nói. Cô
xuống nhà lấy nước uống để trấn tĩnh lại. Đi ngang phòng bố mẹ chồng,
Loan nghe thấy mẹ chồng băn khoăn: “Tôi sợ con Loan nó không đồng ý thì
làm thế nào”. Bố chồng thản nhiên đáp: “Nếu nó không đồng ý thì bắt
chúng nó ly dị đi rồi cho thằng Tuấn cưới đứa khác. Giờ thiên hạ thiếu
gì đứa sẵn sàng lao vào. Kiểu gì cũng phải duy trì nòi giống nhà mình”.
Vậy là đã rõ, Loan không thể lui vì nếu không cô sẽ phải ra khỏi cái nhà
này. Mà trong lòng Loan vẫn còn rất yêu và thương chồng, không muốn rời
xa tổ ấm đã bao công xây đắp của mình. Loan đành nhắm mắt thuận theo ý
của gia đình chồng. Hôm sau, Tuấn đưa bố chồng đi kiểm tra và kết quả là
tinh trùng của bố chồng vẫn tốt và có thể dùng được. Cả ba người trong
gia đình hoan hỉ, chỉ một mình Loan vẫn có cảm giác bất an khó hiểu
trong lòng.
Thời gian sau đó, Loan để ý thấy bố chồng lén nhìn
mình bằng một ánh mắt rất lạ, cứ như xoáy vào người cô. Ban đầu, Loan
còn băn khoăn nhưng rồi cô tự trấn an rằng mình đã quá cả nghĩ và cố xua
đi những suy luận không hay.
Loan vẫn đều đặn đến bệnh viện siêu âm canh trứng.
Cuối cùng cũng đến ngày bác sĩ thông báo hôm sau trứng sẽ rụng và chỉ
định cho Loan đến viện để bơm tinh trùng. Siêu âm xong, Loan gọi điện
báo cho chồng rồi về nhà sớm để tắm rửa chuẩn bị cho ngày mai. Về đến
cổng, Loan thấy mẹ chồng xách làn đi chợ chiều. Ở nhà chỉ còn bố chồng
đang ngồi đọc báo dưới phòng khách. Loan lên gác, đang thay quần áo thì
cửa phòng bật mở. Loan thấy bố chồng bước vào mà không gõ cửa, Loan lúng
túng vơ vội chiếc áo che lên người. Loan cứ nghĩ rằng bố chồng thấy thế
sẽ ngại ngùng mà ra ngoài nhưng thật bất ngờ, ông đi rất nhanh về phía
Loan rồi ôm chầm lấy cô. Ông xiết chặt lấy Loan và hổn hển nói: “Hai bố
con mình làm tự nhiên nhé. Bơm vá làm gì cho mất công tốn tiền mà dễ gì
đã thành công bằng tự nhiên”.
Loan vội vã lao theo đóng sập cửa,
chốt chặt khóa bên trong. Bố chồng vẫn chưa chịu đi, gõ gõ lên cửa nói
với giọng đe dọa: “Bố khuyên con không nên nói chuyện hôm nay với thằng
Tuấn. Nói ra chỉ thiệt cho con thôi vì bố sẽ nói con mồi chài bố. Chắc
chắn nó sẽ tin một ông bố nuôi nó lớn bằng chừng này hơn một người không
ruột thịt gì như con”.Loan hoảng hốt đẩy bố chồng ra, cố kìm cơn giận
dữ: “Ông buông tôi ra. Ông không buông tôi sẽ hét lên đấy”. Ông bố chồng
lúc này mới thả tay ra, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Loan như thiêu đốt.
Loan hét lên: “Ông ra ngoài đi, ra ngay đi không tôi đập đầu vào tường
bây giờ”. Gương mặt bố chồng cau lại tức tối nhưng rồi những nếp nhăn
trên trán lại giãn ra ngay lập tức. Trước khi bước ra phía cửa, ông ta
ném lại Loan một nụ cười: “Con cứng đầu vừa thôi. Trước sau gì bố với
con cũng có con với nhau mà, không cách này thì cách khác thôi, con dâu
ạ”.
Loan ngồi trong phòng khóc nức nở, tim đập thình thịch
chưa hết sợ hãi trước những gì vừa xảy ra. Thì ra linh tính của Loan đã
không nhầm khi cô nhiều lần bắt gặp ánh mắt khác lạ của bố chồng. Đến
lúc Tuấn về, Loan cố tỏ ra bình thường không để chồng biết chuyện. Đêm
đó, Loan gần như thức trắng, đến lúc vừa chợp mắt thì hình ảnh bố chồng
lại hiện ra khiến cô ú ớ tỉnh giấc, mồ hôi vã ra ướt đẫm người.
Sáng hôm sau, Loan được chồng và bố chồng hộ tống đến
bệnh viện. Trước lúc vào phòng lấy tinh trùng, bố chồng còn ngoái nhìn
Loan bí hiểm khiến Loan lạnh toát sống lưng. Ý nghĩ phải trốn thoát khỏi
hoàn cảnh trớ trêu này khiến Loan nhấp nhổm không yên. Loan bảo với
chồng: “Em khát nước, em muốn đi mua chai nước uống”. “Em không phải đi
đâu cả, nước anh đem đây rồi”, Tuấn vừa nói vừa đưa chai nước khoáng cho
Loan. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi mà trong lòng Loan nóng
như lửa đốt. Lát nữa bố chồng quay lại thì cơ hội trốn thoát của Loan
chắc chắn là con số 0.
Loan lại nghĩ ra được một cớ, vội bảo với chồng: “Anh
vào xem bố lấy tinh trùng thế nào?”. “Thôi, cứ để bố tự nhiên”, Tuấn
trấn an. “Anh phải vào nhắc bố làm sao lấy được thật nhiều, chất lượng
tốt bơm vào mới thành công chứ”, Loan thấy thật ngượng mồm nhưng cố giấu
cảm xúc để thuyết phục chồng. Trước sự thúc giục của Loan, Tuấn miễn
cưỡng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Loan chỉ chờ chồng vừa đi khuất, vội hòa lẫn vào đám
người lao như bay xuống cầu thang. Cô trông thấy một chiếc taxi đậu ngay
ở sân đang mở sẵn cửa, chắc của người nhà nào đó gọi vào để đón sản phụ
về. Loan lao vào trong, đóng sập cửa và nói giọng khẩn thiết: “Anh taxi
ơi, xin anh chạy ngay đi cho em với. Em xin anh, có người đang đuổi
theo em. Em chết mất”. Người lái taxi nhíu mày ngạc nhiên trước những gì
Loan nói nhưng rồi cũng tặc lưỡi lái xe đi. Người lái taxi phải lách
một đám bệnh nhân ở trước cổng rồi lao vút ra đường. Đến lúc này, Loan
mới thở phào nhẹ nhõm. Ngoái lại đằng sau, Loan thấy Tuấn và bố chồng
đang chạy xuống tìm mình.
Bài "Chồng ép vợ sinh con với… bố chồng"
Nguồn: Ngoisao.net
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.