Một nhân chứng sống đã thuật lại rất chi tiết câu chuyện về một người phụ nữ tại Trung Quốc – một giáo viên trung học ở độ tuổi 30 – người đã bị giam giữ, tra tấn, cưỡng hiếp và cuối cùng là bị phẫu thuật lấy nội tạng khi vẫn còn sống.
“Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào”, anh nói, trong tình trạng nặc danh.
Sự chứng thực này là trường hợp nhân chứng sống đầu tiên về nạn mổ
cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công. Thời báo Đại Kỷ Nguyên
đã đưa tin câu chuyện về nạn mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp
Luân Công vào tháng 3 năm 2006, nhưng sự điều tra của Thời báo Đại Kỷ
Nguyên và của các nhà nghiên cứu độc lập đều dựa trên chứng cứ thay vì
sự chứng thực của nhân chứng sống.
Một cuộc phỏng vấn dài 30 phút, trong hai cuộc hội thoại riêng biệt,
đã được tiến hành bởi một điều tra viên từ Tổ chức Thế giới về Điều tra
Cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG), và một đoạn băng ghi âm đã được
công bố trên Web site của tổ chức.
Những sự kiện này đã diễn ra vào năm 2002, nhưng các điều tra viên
chỉ mới xác định được người cảnh sát viên vào tháng trước (tháng 12 năm
2009).
Theo đoạn sao lục cuộc phỏng vấn, nhân chứng đã làm việc trong hệ
thống Công an của tỉnh Liêu Ninh từ năm 2002, đồng thời chính anh đã
từng tham gia vào việc tra tấn và thẩm vấn các học viên Pháp Luân Công
“nhiều lần”.
Không gây mê
‘Tội ác mổ cắp nội tạng’, tranh sơn dầu mô tả cảnh mổ lấy nội tạng sống từ học viên PhápLuân Công tại Trung Quốc. Xiqiang Dong là tác giả bức tranh. (Ảnh cung cấp dưới sự cho phép của Xiqiang Dong.)
“Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần”, anh nói. “Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh.”Vào ngày 9 tháng 4 năm 2002, hai bác sĩ quân y đã tới một “hắc lao” tạm (nhà ngục đen tối, nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND), một khách sạn nhỏ được thuê làm “trung tâm huấn luyện”, theo lời nhân chứng. Một bác sĩ quân y đến từ Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), và người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2, anh nói. Họ đã đưa người phụ nữ tới một bệnh viện.
Nhân chứng sống kể lại vụ cưỡng bức mổ lấy nội tạng tại Trung Quốc
Không gây mê
‘Tội ác mổ cắp nội tạng’, tranh sơn dầu mô tả cảnh mổ lấy nội tạng sống từ học viên PhápLuân Công tại Trung Quốc. Xiqiang Dong là tác giả bức tranh. (Ảnh cung cấp dưới sự cho phép của Xiqiang Dong.)
“Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần”, anh nói. “Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh.”Vào ngày 9 tháng 4 năm 2002, hai bác sĩ quân y đã tới một “hắc lao” tạm (nhà ngục đen tối, nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND), một khách sạn nhỏ được thuê làm “trung tâm huấn luyện”, theo lời nhân chứng. Một bác sĩ quân y đến từ Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), và người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2, anh nói. Họ đã đưa người phụ nữ tới một bệnh viện.
“Trước đó, cô ấy đã phải chịu đựng sự làm nhục thậm chí còn lớn hơn”,
anh nói. “Nhiều cảnh sát trong chúng tôi đã thật trụy lạc. Họ sử dụng
kìm và các dụng cụ khác, tôi không biết họ lấy chúng ở đâu, để làm nhục
cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã
không chụp bức ảnh nào. Cô ấy trông khá ưa nhìn, hơi xinh, (nên những
cảnh sát viên) đã hãm hiếp cô ấy… điều này đã quá phổ biến.”
Người cảnh sát viên nói rằng anh đang làm nhiệm vụ canh gác bằng khí
giới trong căn phòng khi chứng kiến các bác sĩ phẫu thuật cắt mở ngực
của người phụ nữ trong khi cô vẫn còn sống. Không có thuốc gây mê nào đã
được sử dụng, anh nói.
“Họ đã cắt mở ngực của cô ấy bằng một con dao”, anh nói. “Cô ấy đã hét to lên “Á!”. Rồi cô ấy hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
“Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.”
“Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.”
“Vào lúc ấy, người bác sĩ đó, ông bác sĩ quân y đã do dự. Ông ta nhìn
tôi, rồi nhìn (sĩ quan cảnh sát) thượng cấp của tôi. Rồi thượng cấp của
tôi gật đầu, và ông ta tiếp tục cuộc phẫu thuật… Quả tim (của cô ấy)
được lấy ra đầu tiên, và sau đó là đến thận. Khi tĩnh mạch tim của cô ấy
bị cắt bởi chiếc kéo, cô ấy bắt đầu co giật. Nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi
có thể mô phỏng giọng nói của cô ấy với bạn, mặc dù tôi bắt chước không
giống lắm. Nó nghe giống như cái gì đó đang bị xé toạc ra, và rồi cô ấy
tiếp tục kêu lên “Á”. Và rồi cô ấy luôn há miệng to ra, với cả hai mắt
mở to. Á… Tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Việc mổ cắp nội tạng sống được tiến hành tại phòng phẫu thuật nằm
trên tầng 15 của Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương, nhân chứng nói.
Nó đã bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều và kéo dài trong vòng 3 giờ đồng hồ.
Hy vọng những người khác bước ra
Phát ngôn viên của WOIPFG tại New York, ông Wang Zhiyuan nói rằng các
điều tra viên đã gọi điện cho nhân chứng ba lần vào tháng này, và họ đã
có được băng ghi âm vào ngày 11 tháng 12. Ông Wang nói ông tin rằng
người nhân chứng đã bước ra vì 2 lý do: “Thứ nhất, lòng từ bi lớn lao và
sự nhẫn chịu tuyệt vời của người học viên đã làm anh ấy chấn động”, ông
nói. “Thứ hai, anh ấy đã chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình mổ cắp
nội tạng và sự tàn ác đã khiến anh ấy bị sốc. Anh ấy cảm thấy như bị tra
tấn từ bên trong.”
Theo ông Wang, nhân chứng nói rằng những lần thẩm vấn người học viên
mà anh đã tham gia là để đòi hỏi hai điều, để ký một lá thư bày tỏ sự
hối hận khi đã tập Pháp Luân Công và nguyền rủa Pháp Luân Công. Nhưng
người học viên đã không làm điều đó.
Theo ông Wang, nhân chứng nói rằng các học viên thà bị tù 7 hay 10
năm, bị tra tấn, hay thậm chí bị chết [còn hơn là ký vào đó – ND]. Nhân
chứng nói rằng các học viên đã vô cùng cứng cỏi. Anh đã kết thúc một
cuộc điện đàm bằng cách nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”, theo lời ông
Wang.
Ông Wang nói rằng nhân chứng đã nói với các điều tra viên rằng anh sợ
bị ám sát ngay khi danh tính của anh bị phát hiện ra. Nhân chứng nói
rằng anh đã thừa nhận điều đó để những người khác có thể dũng cảm bước
ra và nói lên sự thật về nạn mổ cắp nội tạng.
WOIPFG dự định sẽ tiếp tục liên lạc với nhân chứng.
WOIPFG dự định sẽ tiếp tục liên lạc với nhân chứng.
Câu chuyện đầu tiên về mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân
Công của Thời báo Đại Kỷ Nguyên là dựa trên các chi tiết được đưa ra
ngoài Trung Quốc bởi một nhà báo và vợ của một bác sĩ phẫu thuật, người
đã từng tiến hành những ca giải phẫu loại này. Các báo cáo của họ ban
đầu là lời làm chứng qua những cuộc điện thoại của W.O.I.P.F.G. với các
bác sĩ tại Trung Quốc, những người tuyên bố rằng họ có nội tạng từ các
học viên Pháp Luân Công mà sẵn sàng cho việc cấy ghép, trong số các mẩu
chứng cứ khác.
Các điều tra viên người Canada, hai ông David Kilgour và David Matas,
một là cựu Ủy viên Công tố Hoàng gia, một là luật sư nhân quyền, đã
đồng xuất bản báo cáo “Mổ cắp nội tạng đẫm máu” vào tháng 7 năm 2006,
với lời cáo buộc rằng những nội tạng đã được lấy từ các học viên Pháp
Luân Công còn sống. Họ đã xuất bản một báo cáo hiệu chỉnh và mở rộng vào
tháng 01 năm 2007, và một cuốn sách: Mổ cắp nội tạng đẫm máu: Mổ cắp
nội tạng học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc vào tháng 10 năm 2009.
Trong bản báo cáo của mình, hai ông Kilgour và Matas đã khảo sát 33
nhân tố khác nhau, trong đó xác định rằng cáo buộc về mổ cắp nội tạng từ
học viên Pháp Luân Công là có thực.
Bản báo cáo trích dẫn 41.500 ca cấy ghép tạng không thể giải thích từ
năm 2000 tới năm 2005 – khoảng thời gian 6 năm kể từ khi cuộc bức hại
Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999 – chúng không đến từ các tù nhân bị
kết án hay tử hình, bệnh nhân sắp chết hay người hiến tặng trong gia
đình. Chúng đã dẫn tới kết luận rằng hầu hết nguồn nội tạng có thể là từ
các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ tại Trung Quốc.
Bằng chứng về nạn mổ cắp nội tạng cũng đã được biên soạn bởi nhà
nghiên cứu Ethan Gutmann. Bài báo của ông Gutmann với tựa đề “Mổ cắp nội
tạng kinh khủng tại Trung Quốc” được xuất bản bởi tuần báo Weekly
Standard vào tháng 10 năm 2008, đã khảo sát có hệ thống và chi tiết thân
thể của các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công.
Các khảo sát nhắm vào sức khỏe nội tạng của họ, và một vài thứ khác,
thường bao gồm các xét nghiệm máu và nước tiểu đối với các tù nhân khỏe
mạnh. Sự điều tra của ông Gutmann bao gồm những chứng cứ từ Thẩm Dương,
thành phố mà nhân chứng đề cập tới như là một trung tâm của hoạt động mổ
cắp nội tạng.
Vào tháng 8 năm 2006, Đặc phái viên đặc trách về Tra tấn của Liên Hợp
Quốc, ông Manfred Nowak, Đặc phái viên đặc trách về Tự do Tín ngưỡng,
ông Asma Jahangir và Đặc phái viên đặc trách về Buôn người, ông Sigma
Huda đã liên lạc với chế độ Trung Quốc và đặt câu hỏi về nạn mổ cắp nội
tạng các học viên Pháp Luân Công.
Vào tháng 3 năm 2007, ông Nowak đã công bố một bản phúc trình của
Liên Hợp Quốc, trong đó ông tuyên bố: “Mổ cắp nội tạng đã được tiến hành
với một số lớn học viên Pháp Luân Công không tình nguyện, tại rất nhiều
địa điểm khác nhau với mục đích lấy nội tạng dùng cho ngành phẫu thuật
cấy ghép.”
Pháp Luân Công là một môn tập luyện tinh thần truyền thống của Trung
Quốc, ước tính đã thu hút 100 triệu người theo tập tại Trung Quốc trước
năm 1999, với các học viên thường tuyên bố rằng họ được hưởng sự cải
thiện về sức khỏe, tính cách và hạnh phúc. Chế độ cộng sản Trung Quốc
bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Trung tâm Thông tin
Pháp Luân Đại Pháp ước tính hàng trăm nghìn học viên đã bị giam cầm
trong các trại lao động và hơn 3.000 học viên được xác nhận là đã chết
vì bị tra tấn.
Đoạn sao lục một phần cuộc đối thoại:
Nhân chứng: Một con dao mổ, một con dao giải phẫu trên ngực. Khi nó cắt vào ngực, máu đã phun ra. Nó đang phun ra, không…
Câu hỏi: Người mà ông trông thấy là nam hay nữ?
Nhân chứng: Nữ
Câu hỏi: Có trẻ không?
Nhân chứng: Có lẽ hơn 30 tuổi.
Câu hỏi: Cô ấy vẫn kêu lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo” à?
Nhân chứng: Vâng, vẫn kêu, cô ấy vẫn đang kêu lên.
Câu hỏi: Xin hãy mô tả điều cô ấy đang nói vào lúc ấy.
Nhân chứng: Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần. Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh. Cô ấy đã bị đánh tới… Khi cô ấy từ chối ăn bất cứ thứ gì, chúng tôi đã cưỡng bức đổ sữa vào dạ dày cô ấy. Cô ấy không muốn uống, vì vậy chúng tôi đã cưỡng bức đổ nó vào. Bạn biết đấy, khi mũi cô ấy bị bóp, theo bản năng, cô ấy phải uống chỗ sữa đó. Do vậy cuộc sống của cô ấy đã được duy trì bằng cách đó, nhưng cô ấy đã hao gần 15 jin (tương đương 7,5 kg) trong vòng 7 ngày. Tuy nhiên, chúng tôi đã không biết rằng vào lúc ấy lại có một văn phòng nào đó ở Cục Công an tỉnh Liêu Ninh (tức là nó là một văn phòng vô cùng bí mật) đã cử 2 người đi. Một trong số họ là là bác sĩ quân đội tại Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), còn người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2. Đặc biệt, một trong số họ khá già, còn người kia thì rất trẻ. Họ đang làm gì đó với cô ấy trong một phòng phẫu thuật của bệnh viện tâm thần mà cô ấy bị gửi tới. Không có thuốc gây mê nào đã được sử dụng. Họ đã cắt vào ngực cô ấy bằng một con dao, và hai tay họ thậm chí còn không run chút nào. Nếu là tôi, tôi sẽ run bắn lên. Mặc dù tôi là một cảnh sát vũ trang, tôi dùng súng, tôi đã từng kinh qua bom đạn thật, và tôi đã từng thấy nhiều xác chết, nhưng khi trông thấy những bác sĩ quân y này, tôi thực sự kinh hãi. Tay của họ không run chút nào; họ đeo khẩu trang giải phẫu vào và cắt trực tiếp. Vào lúc ấy, chúng tôi (những cảnh sát vũ trang) đang đứng gác với súng trong tay mỗi người. Và rồi, cô ấy lại mở miệng một lần nữa. Cô ấy hét to lên “Á!”. Rồi cô ấy hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Câu hỏi: Cô ấy đã hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi ngực cô ấy đã bị cắt?
Nhân chứng: Cô ấy đã hét lên rất to “Á”, rồi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.” (Tôi nghĩ) nó có nghĩa là “ông đã giết một cá nhân giống như tôi. Liệu ông có thể giết hàng trăm triệu người giống như tôi, những người đang bị bức hại bởi các ông chỉ vì niềm tin chân chính?” Vào lúc ấy, người bác sĩ đó, ông bác sĩ quân y đã do dự. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn (sĩ quan cảnh sát) thượng cấp của tôi. Rồi thượng cấp của tôi gật đầu, và ông ta tiếp tục cuộc phẫu thuật… Quả tim (của cô ấy) được lấy ra đầu tiên, và sau đó là đến thận. Khi tĩnh mạch tim của cô ấy bị cắt bởi chiếc kéo, cô ấy bắt đầu co giật. Nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi có thể mô phỏng giọng nói của cô ấy với bạn, mặc dù tôi bắt chước không giống lắm. Nó nghe giống như cái gì đó đang bị xé toạc ra, và rồi cô ấy tiếp tục kêu lên “Á”. Và rồi cô ấy luôn há miệng to ra, với cả hai mắt mở to. Á… Tôi không muốn tiếp tục nữa.
(một số đoạn bị lược bớt.)
Nhân chứng: Vào lúc ấy, người này là một giáo viên, một giáo viên trợ giảng tại trường trung học. Con trai cô ấy có lẽ đã gần 12 tuổi rồi. Chồng cô ấy khá bất tài (ví dụ không có nhiều năng lực hay sự ảnh hưởng). Có lẽ anh ấy là một công nhân nhà máy. Trước đó, cô ấy đã phải chịu đựng sự làm nhục thậm chí còn lớn hơn. Nhiều cảnh sát trong chúng tôi đã thật trụy lạc. Họ sử dụng kìm và các dụng cụ khác, tôi không biết họ lấy chúng ở đâu, để làm nhục cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào. Cô ấy trông khá ưa nhìn, hơi xinh, (nên những cảnh sát viên) đã hãm hiếp cô ấy… điều này đã quá phổ biến.
Câu hỏi: Đây là điều mà anh đã chứng kiến tại đồn cảnh sát nơi anh có mặt…?
Nhân chứng: Tôi đã không có mặt trong đồn cảnh sát. Tôi đã ở trong một trung tâm huấn luyện, nơi là sân sau của một khách sạn. (Các cảnh sát) đã thuê 10 phòng trong một tòa nhà nhỏ. Họ đã làm điều này trong một căn biệt thự.
Câu hỏi: Một ‘hắc lao’? (nhà ngục đen tối – nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND)
Nhân chứng: Ít nhiều là như vậy.
Câu hỏi: Vì họ là học viên Pháp Luân Công, họ đã bị đưa đến đó?
Nhân chứng: Vâng.
Câu hỏi: Thậm chí trước khi được chứng minh, họ đã bị đưa đến đó?
Nhân chứng: Dẫu sao, chúng tôi (các cảnh sát viên) luôn luôn thay đổi địa điểm trên thông cáo ngắn.
(một số đoạn bị lược bớt.)
Câu hỏi: Anh chưa nói cho tôi biết thời điểm cụ thể.
Nhân chứng: Đó là ngày 9 tháng 4 năm 2002.
Câu hỏi: Ngày 9 tháng 4?
Nhân chứng: Vâng, cuộc phẫu thuật đã bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều ngày 9 tháng 4 và kéo dài trong 3 giờ đồng hồ. Trước lúc đó, nó đã tiếp tục trong một tháng.
Câu hỏi: Anh có ý gì khi nói “nó đã tiếp tục trong một tháng”?
Nhân chứng: Sự thẩm vấn và tra tấn của chúng tôi đối với cô ấy đã kéo dài trong một tháng.
(một số đoạn bị lược bớt.)
Câu hỏi: Các anh đã tra tấn họ một lần hay nhiều lần trong quá trình thẩm vấn để khai thác thông tin?
Nhân chứng: Nhiều lần. Vào lúc ấy, Vương Lập Quân, hiện là giám đốc Cục Công an Trùng Khánh đã cho chúng tôi chỉ thị “phải nhổ tận gốc chúng”.
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.