Ai gặp Phòng đều phải thốt lên
rằng “Phòng đẹp quá!”. Vóc dáng dỏng cao, người đầy đặn và nhất là gương
mặt trắng hồng với đôi mắt rất thu hút của cô đã làm không biết bao
nhiêu trái tim si tình trong cái xóm nhỏ này xao xuyến… Thậm chí, có
chàng còn theo cô lên tận nương chè để ngọt nhạt tán tỉnh…
Trời xanh ghen phận má hồng
Phòng sinh ra trong một gia đình nghèo,
cả gia đình có 5 miệng ăn chỉ trông vào 2 sào ruộng và 1 nương chè. Bố
mẹ cô lấy nhau khi trạc tuổi cô bây giờ, chỉ biết mưu sinh bằng nghề
nông và làm chè. Cái đói, cái nghèo cứ bám riết lấy gia đình cô.
Trong 3 chị em thì Phòng là đứa xinh và nhanh nhẹn, tháo vát nhất. Chị gái cô đã đi làm giúp việc tận trong miền Nam còn cô em gái hay ốm chỉ quanh quẩn làm việc nhà, duy chỉ có cô là được bố mẹ cho đi học. Thế nhưng, ở đất này, đứa nào cũng dang dở chuyện học hành vì không có tiền đi học. Phòng cũng không phải ngoại lệ, cô bỏ học khi học kỳ 2 lớp 9 mới bắt đầu được 3 tuần. Lúc ấy, em gái cô mắc bệnh hen, phải đưa đi viện chạy chữa. Bố mẹ cô cần tiền trang trải cuộc sống gia đình và chữa bệnh cho đứa em nên Phòng buộc phải thôi học. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh đứa em nằm co quắp rít lên từng hồi, ánh mắt mệt mỏi của đứa em đã làm cô suy nghĩ rất nhiều khi ấy…
Phòng quyết định đi lấy chồng theo sự
sắp đặt của bố mẹ! Đi lấy chồng để bớt một miệng ăn trong gia đình, để
bố mẹ có thêm chút tiền đưa em đi chữa bệnh… Người mà bố mẹ chọn cho cô
là một cậu trai gần nhà hơn cô 2 tuổi. Gia đình bên ấy thuộc hàng
“thường” nhưng họ lại đặt trước mắt bố mẹ cô 5 triệu đồng làm lễ. Thế
là, người 15, người 17 tuổi lấy nhau. Đám cưới diễn ra chóng vánh, nhiều
thanh niên trong xóm ngỡ ngàng tiếc cho “hoa hậu xóm” lấy chồng sớm
quá. Chỉ có Phòng là bình thản đón nhận sự sắp đặt này. Cô giấu nước mắt
vào trong lòng và cười rất tươi trong ngày cưới… Cô nhận hết trách
nhiệm về mình để đẹp lòng mọi người!
Cô giấu nước mắt vào trong lòng và cười rất tươi trong ngày cưới…
Thế nhưng, nụ cười ấy nở mỗi ngày một ít
hơn. Chồng cô vẫn là một thanh niên ham chơi, ngày đi phụ vữa về lại
đàn đúm bạn bè. Sau mỗi lần say xỉn là anh chồng lại đánh cô. Hai vợ
chồng tay trắng lấy nhau, kinh tế gia đình không có, mỗi tháng anh chồng
đưa cho cô được dăm trăm bạc lo cơm nước. Phải chạy ăn từng bữa nhưng
anh ta luôn yêu cầu Phòng phải đưa tiền cho anh ta đi nhậu hoặc bắt cô
đi mua rượu. Trái ý anh ta là Phòng đã bị chồng “táng” cả cán chổi quét
nhà vào mặt, sau đó là những cái tát liên hồi. Lý do chồng cô đưa ra là
vì cô đi chơi mà không mua rượu về! Bố mẹ chồng cô không chút mảy may
quan tâm tới đứa con dâu cam chịu.
Phòng cam chịu tất cả, không hé răng một
lời nào với bất cứ ai… Cô lẳng lặng làm theo ý của tất cả mọi người bên
nhà chồng. Việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa đến việc đồng áng, nương
rẫy, tất thảy đều một tay cô đảm nhiệm. Ngày nào cô cũng dậy từ sớm làm
việc cho đến tận khuya nhưng chưa bao giờ cô được một lời động viên của
chồng hay bố mẹ chồng. Nhưng cô đã không chịu đựng hơn được nữa khi anh
chồng say xỉn nghe bạn nhậu nói cô “liếc mắt đưa tình” với một thanh
niên ngoài chợ, anh ta đã nổi khùng vác dao đuổi, dọa giết Phòng. Buổi
tối định mệnh ngày hôm đó đã đưa đẩy cuộc đời Phòng sang một hướng khác.
Cô chạy như điên để trốn người chồng đang lên cơn thú tính. Cô không
dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ những người thân yêu nhất của cô sẽ bị liên
lụy. Bước chân lang bạt đã đưa Phòng xuống tận Hà Nội.
Đời bán hoa
Một mình thân gái giữa Thủ đô, không họ
hàng thân thích, không tiền bạc, không nghề nghiệp, Phòng cũng như nhiều
mảnh đời phụ nữ khác đã chọn cho mình cái nghề “sống về đêm” để mưu
sinh. Phòng trở thành gái bán hoa tự do. Đời thiếu nữ của cô đã dâng
hiến phí hoài cho một người đàn ông không xứng đáng với cô. Và giờ đây,
khi không còn gì để mất, khi đã có những tổn thương trong lòng, Phòng có
thể làm bất cứ điều gì, kể cả cái nghề bị xã hội khinh bỉ. Cô đã hoàn
toàn mất niềm tin vào hôn nhân, hoàn toàn thất vọng về đàn ông.
Cô đang trượt dốc không phanh. Nếu cô
thất thân với những người khác thì cũng thế cả, tất cả không ai trân
trọng, yêu thương cô thật lòng. Mà cô lại còn đang rất cần tiền. Cô cần
tiền để nuôi chính bản thân mình. Cô cần tiền để thuốc thang để đóng học
và thuốc thang cho đứa em gái. Con bé Phương càng lớn càng giống chị,
cũng xinh xắn, ngoan ngoãn. Nó chưa một lần được cắp sách tới trường. Kỉ
niệm những tối Phòng dạy em viết, làm toán lại ùa về. Và cô khóc “Em
phải kiếm tiền cho cái Phương đi học. Em gái em cũng là phận gái, cũng
trạc tuổi em, nếu không được học hành tử tế sẽ lại đi theo vết xe đổ như
em. Đời em đã khổ, đời em đã lầm đường, em không thể để con bé giống
mình được”.
Khi không còn gì để mất, khi đã có
những tổn thương trong lòng, Phòng có thể làm bất cứ điều gì, kể cả cái
nghề bị xã hội khinh bỉ…
Thế là, cứ chập tối, Phòng lại trang
điểm, vận váy ngắn đứng ngoài đường vẫy khách. Những khách hàng của cô,
trẻ có, già có, trung trung tuổi cũng có, cô tiếp tất cả bọn họ trong sự
im lặng. Cô chưa bao giờ hé răng kêu ca một lời nào với khách. Cô để
mặc họ, cô chiều theo mọi ý thích của họ, miễn là họ cho cô nhiều tiền.
Phòng nhớ như in những lần tiếp khách, khuôn mặt họ ra sao, những lời
hứa hẹn của họ với cô…
Cô kể: “Một người đàn ông đáng tuổi ông
ngoại cô khi mua cô trong một đêm, sáng tỉnh dậy đã hứa lấy cô làm vợ,
mua cho cô một căn nhà nhỏ để làm bồ nhí để phục vụ cho nhu cầu của ông.
Những ngày sau đó, ông ta vẫn tìm đến Phòng ở cung đường quen thuộc.
Phòng vẫn tiếp ông ta như một khách hàng thân thiết. Cô nhận mọi sự chu
cấp về vật chất của ông ta. Được hai tháng thì con gái ông ta tìm đến
dằn mặt. Phòng lại ra đi khỏi căn nhà mà ông hứa sẽ sang tên cho cô. Cô
không biết ngoài quan hệ mua bán, giữa cô và người đàn ông kia có tình
cảm gì không.
Cô chỉ biết rằng đã có lúc người đàn ông
kia làm cô hạnh phúc khi chăm sóc yêu thương, chia sẻ với cô, ít nhất
là hơn hẳn người chồng của cô không biết làm gì ngoài rượu và đánh vợ”.
Và nhiều, rất nhiều người nữa đã hứa hẹn cho cô cái này, chu cấp cho cô
thứ kia, sẽ cứu cô khỏi bùn lầy nhơ nhớp này ra sao… Cô nhớ hết, nhớ như
in tất cả. Bởi với cô, những tài sản ấy quá lớn, cả đời bố mẹ cô còn
chưa bao giờ mơ đến, thế mà cô lại được “cho”. Và ít ra, về tình cảm,
cũng có những người chịu chia sẻ với cô đôi chút, dù cho đó là những lời
nói gió bay, dù cho đó là những lời tán tỉnh vớ vẩn của đám đàn ông
thừa tiền thiếu tình nhưng ít ra nó cũng làm Phòng vui, giúp cô đỡ cô
quạnh phần nào.
“Chị ơi, chị đừng làm ca-ve nữa…!”
Sau những thăng trầm trong cuộc đời
người đàn bà 18 tuổi, những tưởng cô sẽ ngã quỵ, cô sẽ tìm đến một sự
giải thoát nhẹ nhàng cho tâm hồn như không ít cô gái trẻ đã làm. Nhưng
không, đúng lúc chơi vơi nhất giữa dòng đời, những kỷ niệm về gia đình,
về hình ảnh những người thân trong gia đình cô lại ùa về. Phòng về thăm
nhà, cô đưa cho cha mẹ được ba triệu, số tiền cô kiếm được sau nửa năm
bươn trải dưới thành phố với bao nhục nhã ê chề. Số tiền đó chả đáng là
bao so với nhịp sống đô thành nhưng ở quê cô, đó là một khoản kha khá.
Với riêng cô, đó là một khoản tiền lớn, rất giá trị. Bởi kiếm được nó,
cô đã phải đánh đổi quá nhiều hạnh phúc của bản thân. Sau đó, cô lại
xách đồ đi Hà Nội. Nhưng vừa bước chân vào khu trọ, cô đã nghe thấy
giọng con bé Phương gọi chị. Cái Phương đã lặng lẽ theo chị xuống tận Hà
Nội.
Những ngày ở với chị, Phương bảo bố mẹ
biết Phòng làm nghề gì. Bố mẹ rất thương chị nhưng không biết phải nói
với chị như thế nào, phải giúp chị ra sao. Bố mẹ rất ân hận khi tham
tiền gả chị cho một người không ra gì… Tất cả những điều ấy không nói ra
nhưng Phòng đều hiểu. Tình cảm của bố mẹ dành cho cô, cô rõ hơn ai hết,
nhưng nghề này, công việc này, cuộc sống này là do cô lựa chọn. Cô chưa
bao giờ có ý trách mẹ, cũng như chưa bao giờ đổ tội cho bất cứ ai. Hàng
ngày, Phương lang thang đến xin chạy bàn, rửa bát thuê cho các quán
nhậu. Vừa đi làm, Phương vừa tìm lớp học may. Suốt thời gian ấy, Phòng
vẫn “ngủ ngày cày đêm”.
Cuộc sống của Phòng bây giờ đã thay đổi hẳn…
Vốn khéo tay nên Phương học rất nhanh.
Chỉ sau hai tháng, cô đã được một xưởng may gia công nhận vào làm. Đi
làm ở xưởng, tháng lương đầu tiên được hơn một triệu, cô đã mang về tặng
chị. Phòng cầm số tiền ấy trong nước mắt giàn giụa, cả hai chị em đều
khóc. Số tiền nhỏ nhoi ấy Phương đã phải làm quần quật cả tháng trời mới
có được, số tiền ấy là bao giọt mồ hôi của Phương. Phòng chưa bao giờ
nghĩ đứa em vẫn hay lên cơn hen mỗi khi thời tiết thay đổi lại có ngày
mang tiền về tặng cho mình, mà đó lại là những đồng tiền sạch, kiếm được
bằng chính sức lao động của Phương. Phương đã nói trong nước mắt: “Đây
là số tiền lương tháng đầu tiên của em.
Chị hãy mang nó đi đăng ký học may, cả
hai chị em mình sẽ làm công nhân may, tuy có vất vả nhưng những đồng
tiền chúng ta kiếm được sạch sẽ. Chị sẽ làm được, em sẽ ở bên cạnh
chị!”.
Hai chị em Phòng chuyển chỗ ở, Phòng
muốn thay đổi bản thân mình ngay từ việc thay đổi không gian sống. Bởi
những người hàng xóm hàng ngày vẫn nhìn cô với ánh mắt miệt thị thừa
hiểu cô làm nghề gì và sống như thế nào. Cô và em gái mình dọn hết những
bộ đồ cũn cỡn thiếu vải, những nước hoa son phấn rẻ tiền đem vứt đi.
Phòng bắt đầu tập ngủ đêm theo đúng giờ sinh hoạt bình thường, sáng sáng
hai chị em dậy sớm đi bộ rồi người đi học may, người xuống xưởng làm.
Cuộc sống của Phòng bây giờ đã thay đổi
hẳn. Quá khứ của cô sẽ vĩnh viễn nằm lại trong nơi nào đó sâu kín nhất.
Và bây giờ, khi có mặt trên đời được 18 năm, người đàn bà ấy mới thực sự
bắt đầu cuộc sống cho riêng mình, sống cho ra sống, không sống hoài
sống phí.
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.