Khốn khổ thân tôi, lúc thu dọn đồ để về TP HCM, sếp lại vơ luôn cái quần chíp đỏ chói của tôi phơi cùng với đồ của sếp tống vào va li sếp.
Giám đốc công ty bạn vừa nhìn thấy tôi đã không ngừng xuýt
xoa. Chỉ 15 phút, chúng tôi đã thương thảo xong hợp đồng, 2 sếp kí tá.
Trưa hôm sau, chúng tôi rời Hà Nội.
Chồng tôi không ngờ tôi lại về sớm như vậy. Anh hỏi tôi đi có mệt lắm
không, có được việc không? Tôi thông báo cho chồng số tiền hoa hồng tôi
sẽ được hưởng từ hợp đồng mới kí. Anh bảo: “Hãy để tiền đó nuôi con.
Đừng chi thêm cho bệnh tật của anh nữa. Đằng nào anh cũng chết. Kéo dài
thêm thời gian sống cho anh chính là kéo dài thêm thời gian đau đớn cho
anh”.
Tất nhiên, tôi không thể không dùng số tiền đó để kéo dài sự sống cho
anh. Nhưng tôi bắt đầu thưa hơn những đêm chăm chồng trong bệnh viện,
đơn giản là vì tôi phải đi công tác, rồi những đêm sếp nổi hứng lên muốn
tôi qua đêm cùng.
Một tháng sau, Phong – vị giám đốc của công ty đối tác – tới TP HCM.
Chúng tôi đón tiếp nồng nhiệt tại khách sạn Caravell. Anh hợp chuyện tôi
vì cũng tốt nghiệp văn khoa. Chúng tôi mê mải nói về những tác phẩm
kinh điển trên thế giới. Anh đã kí hoạ tại chỗ một bức chân dung tôi.
Hôm sau, anh nói tôi đưa anh tới thăm chồng tôi. Tôi rất ngạc nhiên
nhưng trước thái độ cương quyết của anh, tôi đã đưa anh đến bệnh
viện. Hai người đàn ông, một ngồi trên ghế đầy uy phong, nước hoa thơm
phức, giọng nói hào sảng, một nằm bẹp trên giường ốm o, méo tiếng nói
chuyện với nhau. Câu cuối cùng của cuộc gặp mặt là của chồng tôi nói với
Phong: “Anh thật là một người đàn ông có phong thái”.
Đều đặn tuần nào, Phong cũng từ Hà Nội vào TP HCM. Lần nào chúng tôi
cũng hò hẹn. Đến lần thứ 4, không kìm được nữa thì chúng tôi lao vào
nhau. Tôi chính thức cùng lúc có 2 người tình. Sếp vẫn tốt với tôi, còn
Phong mỗi lần tới TP HCM đều đưa cho tôi một khoản nói mang nộp viện phí
và mua thêm đồ bổ cho chồng.
Chuyến đi công tác nào của tôi ra Hà Nội cũng có sếp. Tất nhiên,
Phong cũng săn đón mỗi dịp này. Vậy là tôi bắt đầu phải dối người này,
lừa người kia. Trong khi sếp vần vò tôi, tôi nói dối Phong là vẫn đang
đi bàn thảo công chuyện với đối tác. Sau đó tôi lại phải nói dối sếp là
đi tìm mua thuốc cho chồng để chạy đến với Phong.
Lúc đầu, tôi ngã vào lòng 2 người đàn ông này, hoàn toàn là do nhu cầu dục vọng của người đàn bà lâu ngày vắng đàn ông. Tới giờ này, tôi bắt đầu mè nheo, tìm cách moi tiền của họ. Tôi không biết lấy lí do gì để dối sếp ở lại căn hộ của Phong. Tôi đành nói nếu không về khách sạn mọi người sẽ xì xầm. Phong đành chịu.
Đôi lúc tôi cũng muốn từ bỏ một người. Nhưng tôi không biết từ chối ai. Họ đều tốt với tôi. |
Có lần sếp giận tôi vì tôi sai hẹn. 3 ngày liền sếp ngó lơ, nhìn thấy
tôi mà cứ như không, tôi đã đau khổ muốn chết đi được. Lòng tự hỏi có
phải mình đã yêu sếp? Nhưng mỗi ngày đến giờ mà không nhận được tin nhắn
của Phong, tôi cũng phát điên nghĩ rằng anh không nghĩ đến tôi nữa.
Nhiều lúc, tôi không thể hiểu nổi chính mình. Hình như tôi đã yêu cả hai
người đàn ông không phải chồng mình.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là con đàn bà đốn mạt. Lúc tôi
cự nự với sếp hay với Phong, tôi thường trút bực tức lên chồng mình. Có
buổi chiều tôi cãi nhau với sếp, tôi bỏ cơ quan vào bệnh viện. Nhưng
không kìm chế được cảm xúc, tôi lên cơn quát mắng chồng.
Tôi bảo chồng uống thuốc, anh bảo chưa đến giờ, lập tức tôi nổi điên
lên quát: “Bảo uống là phải uống. Giờ giấc gì?”. Anh ngạc nhiên lắm,
nhưng anh không nói gì. Mắt anh cụp xuống như đứa trẻ mắc lỗi. Lát sau
nhìn xuống, tôi thấy bàn chân anh run bần bật. Thì ra anh ngoảnh mặt vào
tường, cắn môi khóc rung bần bật. Vậy mà trong cơn điên loạn, tôi vẫn
quát: “Có uống không thì bảo?”.
Hôm sau, sếp dỗ dành tôi. Chúng tôi lại hoan hỉ kéo nhau đi Hà Nội.
Khốn khổ thân tôi, lúc thu dọn đồ để về TP HCM, sếp lại vơ luôn cái quần
chíp đỏ chói của tôi phơi cùng với đồ của sếp tống vào va li sếp.
Thực ra, vợ sếp biết mối quan hệ của chúng tôi cả tháng nay nhưng chị
nhịn. Đến nước này thì chị tìm tôi nói chuyện. Chị nói thế này: “Em có
biết lúc chị mở va li ông ấy ra, ông ấy đã làm gì không? Ông ấy luống
cuống vơ vội cái của nợ của em nhét lấy nhét để vào túi quần. Ông ấy
đường đường là lãnh đạo, dưới ông ấy có hàng nghìn quân. Vậy mà lúc ấy
trông ông ấy thật thảm hại. Cái của nợ đấy còn thòi lòi ra khỏi túi
quần. Ông ấy càng cuống nhét, nó lại càng thòi lòi ra”.
Thói đời khi người ta giấu giếm, thì rất sợ bị người khác phát hiện.
Còn khi đã bị phát hiện rồi, thì người ta xoè ra luôn cho xong. Sếp
không xa được tôi, sau 2 tuần sếp tuyên bố với vợ: “Nếu làm toáng lên,
tôi sẽ ra khỏi nhà”.
Vậy là vợ sếp đành chấp nhận tôi. Chị bảo: “Thôi thì thà cho lão ấy đi với em còn hơn đi với những đứa mất dạy khác”.
Tôi biết chị mắng tôi. Nhưng tôi vẫn hả hê vì tôi thắng chị.
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.