Nữ sinh 17 tuổi bị người yêu dùng hung khí đâm sâu 17cm nhiều nhát vào 1 chỗ

Tin nóng

Đêm qua, rạng sáng nay, một vụ án kinh hoàng đã xảy ra. Nữ sinh 17 tuổi bị người yêu dùng hung khí đâm sâu 17cm nhiều nhát vào 1 chỗ mà không chết. Tại hiện trường nạn nhân không ngừng la hét, sau đó nằm im bất động. Bên ngoài vết thương chảy nhiều nước trắng và dung dịch lạ. Cư dân mạng đang xôn xao về sức sống mãnh liệt của cô gái, mọi việc đang được các cơ quan chức năng làm sáng tỏ.

Tin Nóng Cấm Cười ^^
Nữ sinh 17 tuổi bị người yêu dùng hung khí đâm sâu 17cm nhiều nhát vào 1 chỗ

Bài "Nữ sinh 17 tuổi bị người yêu dùng hung khí đâm sâu 17cm nhiều nhát vào 1 chỗ"
Nguồn Internet

Truyện Ngắn: " Anh không sợ bẩn, nhưng tôi sợ".

Truyện Ngắn: " Anh không sợ bẩn, nhưng tôi sợ".
Quán ăn đồ Âu ngày thứ 7 khá đông người, những người vào đây đều là dân có tiền. Khung cảnh sang trọng, xa hoa bậc nhất. Mỗi bàn ăn đều có một phục vụ riêng. Những người bước vào đều là những người có địa vị, tiền bạc được đếm bằng quyển. Mỗi người đều dùng ngữ khí vừa phải nói chuyện với nhau, khiến không gian nơi đây khá yên tĩnh, không quá ồn ào náo nhiệt. 

Quản lý thấy chiếc ô tô đốc lại trước cổng, khách hàng bước xuống liền lập tức vươn tay mở cửa. Mùi hương nước hoa có chút nồng và dụ hoặc lan tỏa trong không khí, mỗi bước chân cô đi đều toát lên vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Quản lý nơi đây là nam, mỗi người vào đây đều ăn mặc rất sang trọng và quyền quý, những người xinh đẹp không thiếu. Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn mặc không quá hở hang vẫn toát lên sự tinh tế, gợi cảm.

Cô vuốt mái tóc dài buông xõa, cô mặc một chiếc váy đen ôm sát, đằng trước kín đáo, phía sau lộ ra toàn bộ tấm lưng trần trắng nõn. Đôi tay đeo chiếc vòng hemes số lượng có hạn. Cô cầm chiếc ví to bằng khổ giấy a4, tiếng guốc louboutin gõ trên mặt sàn đá.

Mỗi bước chân cô đi đều thu hút người nhìn hai bên. Cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác khó thở.

Cô vẫy tay với bàn cách mình không xa, khóe môi cười tươi tắn. 

"Lại trễ rồi". Cô nói, rất tư nhiên ngồi xuống ghế được phục vụ kéo ra.

Hai đứa bạn bĩu môi, phất tay nói. "Thôi ngồi xuống nhanh đi, bọn tao đói chết rồi".

Ba người ngồi canh nhau, ăn một bữa ăn vui vẻ. Cuối cùng cả ba quyết đinh đi tăng 2, địa điểm là quán bar quen thuộc của họ. Cô đứng lên thanh toán tiền, hôm nay là đến lượt cô mời. Ba người cùng nhau ra khỏi quán ăn, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập. 

"Này, này".

Ba người đồng loạt dừng bước quay đầu, cô hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt. "Tôi và anh quen nhau à?".

Anh ta lắc đầu rất chắc chắn:"Không quen".

Cô quay lưng tiếp tục bước đi, đã nói không quen thì còn gì để nói. Đột nhien anh ta chạy đến chặn trước mặt cô, đưa chiếc điện thoại lên.

"Cho tôi số điện thoại". Anh nói rất tự nhiên, giống như đây là điều hiển nhiên của định lý. Cô bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh thất thần. Cô đẩy chiếc điện thoại về phía anh ta, lắc lắc ngón tay.

"Nếu ai xin mà tôi cũng cho thì có lẽ điện thoại của tôi mỗi ngày đều bị khủng bố mất rồi".

Cô đánh giá người đàn ông này từ đầu đến chân, ăn mặc phóng khoáng, áo phông, quần bò ôm, giầy hàng hiệu, chiếc đồng hồ trên tay anh ta giá trị không nhỏ. Cũng không phải kẻ hiền lành, tại sao cách cưa gái lại ngu ngốc đến thế?

Anh không lùi bước: "Vậy như thế nào cô mới đồng ý cho tôi số?".

Bạn cô nói thầm vào tai cô, cô hơi nhíu mày, rồi gật đầu đồng ý. "Đêm nay anh đi theo tôi, nếu sáng hôm sau anh không bỏ cuộc, tôi sẽ cho anh ".

Anh không đắn đo lập tức nói "Ok", bốn người cùng nhau lên xe của anh ta, lao về quán bar quen thuộc. Mà không ai biết, chỉ đêm nay thôi, tất cả moi chuyện sẽ thay đổi.

Rất lâu sau này cô nhớ lại quyết định năm ấy của mình, cô bật cười chua chát, nếu biết yêu là tổn thương sâu nặng, cô nhất định sẽ khiến bản thân tránh xa thứ gọi là tình cảm này....

Cô đi cùng ba người họ vào quán bar, đi qua các bàn, không ít người đứng lên vẫy tay hét gọi cô. "An An, vào ngồi cùng bọn anh đi".

"Không có hứng". Cô thờ ơ đáp một câu rồi đi tiếp.

"Ê An, ngồi chung không?".

"Hôm nay có bạn rồi".

Không ít những câu hỏi thăm những lời đùa nghịch của những người ở đây. Với cô, chốn này như là ngôi nhà thứ 2, là một nơi quá đỗi quen thuộc.

Cô vào bàn, gọi rượu và hoa quả. Đưa ly rượu đến trước mặt anh ta. "Uống đi". 

Anh ta xua tay: "Không, tôi còn phải đưa em về".

Cô bật cười. anh ta nói rất ngiêm túc, đột nhien trong lòng có chút ấm áp không tên. Không tiếp tục ép buộc anh ta, cô cùng hai đứa bạn liên tục chơi trò chơi uống rượu. Ba bốn chai rượu lăn lóc trên mặt bàn, lúc này cô đã say mèm nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

"Uống, uống đi".

Anh nhìn cô, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, nét đẹp của cô rất tây. Nhưng í nghĩ xin số cô có lẽ chính là vì nhìn sâu vào đôi mắt ấy, anh ấy đươc sự cô tịch, sự mệt mỏi mà không ai thấy.

Đêm hôm ấy, cô cùng bọn họ lăn lê hết quán bar này đến quán bar khác, sau đó lại về một quán karaoke sang trọng uống thêm một chập. Đến trưa hôm sau, cô tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ.

Cô vỗ mạnh vào đầu mình, nhíu chặt mi ngồi dậy. Cô nhìn thấy ga giường màu đỏ họa tiết đơn giản, trong lòng đã đoán được đây là nhà chứ không phải khách sạn, còn về đến đây bằng cách nào và đây là nhà ai thì cô không biết.

Cô cúi đầu nhìn trang phục trên người mình vẫn là bộ quần áo đêm qua, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mở cửa đi ra ngoài. Căn hô trung cư này khá đẹp, bầy biện trang nhã, gam màu trầm đầy nam tính. Cô ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, bước chân đi về phòng ăn.

Từ phái sau cô nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc quần thể thao hơi rộng màu đen, bên trên là chiếc áo thun body ôm sát lấy cơ thể sáu múi. Trên người anh ta đeo chiếc tap dề, cô nhíu mày, người này, um.. nhìn có chút quen thuộc.

Lúc này anh ta đột ngột quay đầu lại, nhìn cô rồi rất nhanh tiếp tục làm đồ ăn.

Cô nhận ra người này, đây là người đàn ông đi theo cô cả đêm qua, cô nhìn xung quanh. Hiểu rồi, đây là nhà anh ta, và người đưa cô về cũng chính là anh ta.

"Bạn tôi đâu?". Cô hỏi. 

Anh trả lời rất thản nhiên: "Bọn họ ở khách sạn".

Cô dở khóc dở cười: "Bạn tôi ở khách sạn, còn anh đưa tôi về đây làm gì".

Anh quay đầu, bước đến chỗ cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi sờ trán cô như bị bệnh. Anh cười khổ: "Em là đồ ngốc à, tôi đang muốn cưa em, dĩ nhiên phải đưa về nhà để tiện có cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi".

Cô nhìn anh, nói ngiêm túc.

"Tôi không để tâm trước đây anh đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ. Tôi không phải phụ nữ cổ hủ bảo vệ trinh tiết. Khi yêu chúng ta có quyền trao đi thân xác một cách thuần túy nhất. Tôi chỉ muốn anh hiểu, nếu đã quyết định ở bên tôi thì đừng có ý với ai khác. Một khi cảm thấy không hợp chỉ cần rời đi, tôi sẽ không níu kéo".

"Được".

Vậy đấy, lần gặp đầu tiên của hai người diễn ra một cách điên cuồng và chóng vánh là thế. Cô muốn anh hiểu được lối sống của cô, hiểu được cách cô chơi và vui vẻ, hiểu được con người cô đã và đang sống trong một môi trường như vậy, liệu anh có muốn bên cô không?.

Nhưng anh đã không bỏ cuộc, anh nói: "Anh thích em, không vì em là ai, anh chỉ biết anh thích là em". Câu nói ấy, lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, trước đây, đàn ông đến với cô chỉ vì cô xinh đẹp, có công việc ổn định, gia đình khá giả. Nhưng cuối cùng họ đều rời đi, vì cái đích họ đến là hôn nhân, mà họ nói cô không phải dạng phụ nữ thuộc về cuộc sống gia đình. Và cuối cùng chia tay trong bình yên....

Hôm nay, cô tự tay đi chợ về nấu cho anh một bữa ăn thịnh soạn. Thực ra tài nấu ăn của cô không giỏi, nhưng vì anh thích con gái nấu ăn nên cô đã cố gắng học. Hôm nay là ngày kỷ niệm cô với anh tròn năm tháng quen nhau.

Cô thừa nhận, cô thực sự đã yêu người đàn ông này, anh rất tốt, tốt đến mức khiến cô trầm luân. Cô không phủ nhận, anh là người đàn ông rất đặc biệt, anh yêu thương chiều chuộng cô hết mực, mỗi khi cô giận anh đều pha trò khiến cô cười.

Anh là người đàn ông tinh tế, dịu dàng, chưa từng lớn tiếng với cô dù chỉ một lần. Sau khi quen anh được hai tháng, số lần đi bar của cô đã giảm đi đáng kể, đến bây giờ có khi cả tháng cô cũng không đến bar một lần. Cô không còn thích uống rượu, không còn lui tới những nơi quá náo nhiêt. Vì anh thích yên tĩnh, cô thường chọn những quán cafe nhẹ nhàng, không gian yên tĩnh để cùng anh đọc sách.

Ban đầu cô không hiểu, sau này mới ngộ ra, khi bản thân thực sự yêu một người chúng ta có thể vì họ mà thay đổi. Vì họ mà từ bỏ đi ngay cả sở thích của bản thân mà không chút miễn cưỡng.

Anh trở về nhà, nhìn trên bàn đầy ắp những đĩa đồ ăn, mùi hương không được dễ chịu xộc thẳng vào mũi. Ngồi trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, cô gắp một miếng thịt vào bát anh, cười dịu dàng.

"Anh ăn thử xem ngon không?".

Anh nhìn miếng thịt cháy trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, đưa lên miệng nhai.

"Rất ngon". Anh khen.

Nhìn vẻ mặt khó coi của anh, cô khó hiểu, cắn thử một miếng thì lập tức nhổ ra. Khó ăn quá...

Cô dậm chân, bực mình nhìn anh. 

"Thế mà anh còn khen ngon, anh chêu em đúng không".

Thấy cô giận anh lập tức bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành. 

"Không phải, bởi vì là em làm cho nên có chán anh cũng cảm thấy ngon. Đồ ngốc". Anh rất thích mỗi lần cô giận dỗi, bởi khi ấy anh mới thấy cô không còn vẻ kiêu ngạo và lanh lùng nữa....

Ba tháng sau, Cô dạo bước trong siêu thị, hôm nay trời trở lanh, cô muốn mua cho anh một chiếc khăn. Cổ họng anh không được tốt, chỉ cần trở gió là có thể bị ho ngay. Cô vào một gian hàng bán khăn quàng cổ hàng hiệu, đi xung quanh xem một vòng, cuối cùng cô chọn đươc một chiếc khăn ưng ý.

Chiếc khăn màu nâu sậm, họa tiết đơn giản mà sang trọng. Cô chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói thánh thót vang lên trước. "Lấy cho tôi chiếc khăn kia".

Cô nhìn theo hướng giọng nói, là một cô gái trẻ, khá xinh xắn nhưng sự ngang ngược của tuổi trẻ vẫn còn rất nồng đậm. "Tôi cũng lấy chiếc này".

Cô ngồi xuống ghế sopha chờ đợi, nhân viên mang vẻ mặt áy náy ra nhìn cô và người kia. "Xin lỗi quý khách, hiện tại trong kho chỉ còn một chiếc duy nhất, nên cửa hàng chỉ có thể bán cho một vị thôi ạ".

Cô không muốn khiến nhân viên khó xử, thực ra cô cũng có thể chọn mẫu khác, chẳng việc gì phải tranh giành một chiếc khăn, đôt nhiên cô gái kia lại lên tiếng. "Không cần biết, tôi nói là tôi thích chiếc khăn đó, lập tức gói lại cho tôi"

Nhân viên khó xử liếc nhìn nhau, cô chậm rãi đứng dậy, nét kiêu ngạo bị thời gian mài mòn nhưng vẫn không thể xóa mờ. Cô và cô gái kia đều đẹp, mỗi người có một vẻ đẹp riêng, cô gái kia đẹp theo hương vị trẻ trung, mới mẻ, còn cô. Xinh đẹp lại vô cùng sang trọng, nét đẹp của người phụ nữ hanh phúc, mà giàu có.

Cô gái kia bỗng nhiên nhìn về phía cửa, bĩu môi, như sắp khóc. "Anh, em đã chọn chiếc khăn kia cho anh, vậy mà bị người ta sắp cướp mất".

Cô cảm thấy nực cười, từ nãy đến giờ cô còn chưa kịp lên tiếng mà đã bị nói là cướp mất của người ta rồi?. Cô chưa kip cười thì cả cơ thể như chấn động, nhìn người đàn ông bước đến bên cạnh cô gái kia. Thời gian như bị dừng lại ngay phút này.

Cô gái chạy đến ôm lấy cánh tay người đàn ông, nũng nịu dụi mặt vào cánh tay anh ta. Người đàn ông này, có phải quen thuộc quá rồi không?

Anh cũng kinh ngạc nhìn cô, không dám tim vào mắt mình, anh lập tức rút cánh tay khỏi người cô gái bên cạnh. Từ lâu rồi cô không còn thói quen đi dạo trung tâm thương mại, tại sao hôm nay lại đến đây? Tại sao chứ?

Cô nhìn anh, khóc không được, cười không xong, bất lực lắc đầu. Cô không khóc, không cười, không nháo, cầm túi sách lẳng lặng nhìn anh.

"Anh với cô ta quen nhau à?". Cô gái bên cạnh anh hỏi. Anh không biết nên trả lời thế nào.

"Anh quen cô ta không?". Cô tiếp tục truy hỏi.

Cô nhìn bọn họ trước mặt mình, như đang diễn một vở kịch, lúc này cô mới chậm rãi lên tiếng.

"Quen, rất quen phải không?". Cô hỏi anh, như đang hỏi mình.

"Cô là gì của anh ấy?". Cô gái kia đanh mặt hỏi.

Hay thật, bây giờ tiểu tam còn to gan chất vấn chính thê nữa à? "Tôi à, tôi là người cùng chung chăn gối với người đàn ông bên cạnh cô".

Cô gái kia kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh hất cằm kiêu ngạo, khoác chặt tay anh. "Thì sao chứ, chúng ta đều chưa phải là vợ, chẳng ai có quyền nói rằng ai là của ai cả"

"Anh, chiếc khăn đó em chọn cho anh, anh thích không?". Cô gái ngẩng đầu hỏi anh. Anh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Cô chậm rãi mở ví, lấy mọt chiếc thẻ trong ví đưa cho nhân viên, nhân viên nhìn thấy lập tức cúi đầu chạy vào bên trong.

Rất nhanh sau đó chiếc khăn đã được gói gọn gàng vào trong túi sách đưa đến tay cô. Thanh toán tiền trong sự khó tin cùng tức giận của cô gái.

Cô cất chiếc thẻ vào trong ví, đi ngang qua người hai bọn họ, ngiêng đầu nhìn sang. Cô nói: "Chỉ cần là thứ tôi muốn, không ai có thể giành được. Nhưng quan trọng là...". Nói đến đây cô nhìn sang anh, nhấn mạnh từng chữ: "Có đáng hay không".

Nói rồi cô thả chiếc túi bên trong là chiếc khăn được gói cẩn thận xuống đất, đôi guốc gót nhọn dẫm mạnh lên, không ngừng di mạnh khiến chiếc túi nhăn nhúm khó coi vô cùng.

Nhìn thẳng vào mắt cô gái, cô nhếch môi cười. "Cho dù là thứ tôi yêu thích, đoạt được rồi cũng có thể dẫm nát"....

Cô trở về nhà như bình thường, thay chiếc váy ngủ đã mua rất lâu mà chưa mặc, chiếc váy hai dây lộ ra bầu ngực đầy đặn. Cơ thể đẹp đến mê hồn.

Anh trở về nhà đã là người hai giờ đêm, mở cửa phòng ngủ nhìn cô nằm trên giường xoay người về một bên. Anh lẳng lặng thay đồ, chui vào chăn, ôm cô từ phía sau. Cô không quay đầu lại, nói rất khẽ, "Có thể đừng dùng cơ thể đã lăn trên người phụ nữ khác mà ôm tôi không?". Lời nói của cô mang theo biết bao nhiêu khinh thường cùng thất vọng.

Anh gục đầu vào lưng cô, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi". Cô gạt tay anh ra, ngồi dậy: "Lời xin lỗi của một kẻ phản bội thường không có giá trị".

Vì nằm nên chiếc váy ngủ bị lệch, lộ ra phần ngực trắng nõn, chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm. Anh nhìn cô, cổ họng khô rát. Đôi mắt đã thay đổi trở nên đục ngầu. Cô bước xuống giường, nhìn anh, cười mệt mỏi. "Đừng dùng ánh mắt ham muốn ấy nhìn tôi, anh không sợ bẩn, nhưng tôi sợ".

Hôm ấy là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau, cô để lại cho anh lời chia tay trong lạnh lùng. Không nước mắt, không van xin níu kéo, chỉ lạnh lùng rời đi như lúc đầu cô xuất hiện.
...

Sau này, cô hiểu ra một điều, nếu một người yêu mình, họ sẽ không cần ta phải thay đổi vì họ. Người yêu mình, họ sẽ yêu toàn bộ những gì của ta.

Bản thân cô đã vì anh mà quên đi chính mình là ai, cô sai rồi.

Nhìn những ly rượu lăn lóc trên bàn, cô nói tạm biệt với đám bạn. Ra khỏi bar, cô không gọi xe mà đi bộ trên đường. Những bước chân loạng choạng, nhìn cô từ phía sau, không còn sự kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có.

Khi say rồi, cô mới trở lại là chính mình. Cô cũng là phụ nữ, cũng là thân gái yếu mềm. Cô cũng biết đau, biết khóc, biết buồn. Chẳng qua là bản thân đã che giấu thật kỹ, không muốn ai biết được, cô đã vì anh mà đau đớn bao nhiêu.

Cơn mưa nặng hạt rơi xuống, cô ngồi bên lề đường, che miệng bật khóc nức nở.

Anh không biết, vĩnh viễn không biết cô đã từng yêu anh bao nhiêu. Anh không biết, lớp mặt nạ của cô anh tự tay gỡ xuống rồi lại tự tay mình xây lên một lớp mặt nạ dày hơn như thế.

Ngày biết anh phản bội, cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cô không muốn rơi lệ, không muốn để cho anh nhìn thấy sự yếu đuối nơi cô.

Cô đã từng muốn từ bỏ tất cả, bình lặng ở bên anh, cùng nhau đi qua những ngày tháng êm đềm. Không có náo nhiệt, không có xô bồ. Nhưng cuộc đời không để cho ai được hoàn mỹ.

Hóa ra, hạnh phúc hay bất cứ điều gì đều có giới hạn. Mà trong tình yêu thì chúng ta đều bất lực và không thể gia hạn cho nó duy trì bao lâu.

Cô khóc như một đứa trẻ, gột rửa toàn bộ lớp mặt nạ vô hình. Chỉ đêm nay thôi, cho cô yếu đuối chỉ lần này thôi, ngày mai, cô vẫn sẽ mag trên mình sự kiêu ngạo. Sự ngạo nghễ của một người phụ nữ thành đạt, có tiền và có thể điều khiển được cuộc chơi của chính mình, hãy cho cô sống như trước đây, không vướng vào tình yêu, không chút ưu phiền.

Cho dù giả tạo cũng được, hãy cho cô yếu đuối đêm nay thôi, ngày mai cô vẫn sẽ như thế. Vẫn sẽ mang trên mình bộ cánh hàng hiệu, vẫn sẽ make up thật đẹp và lắc lư trong bar, hãy để cô như trước, phóng túng như thế. Và cô quên sẽ quên anh.
...

"Thành phố này, hoa lệ và rực rỡ quá, đến mức em không nhìn ra sự cám dỗ và nguy hiểm của nó. Tình yêu của anh, dịu dàng và ấm áp quá, khiến em không thể nhìn ra sự đau đớn và lừa dối phía sau".

Chia sẻ "Khi muốn bỏ cuộc, bạn hãy xem truyện tranh này"

Thông qua truyện tranh ngắn và đầy ý nghĩa này, tác giả muốn truyền tải một thông điệp: “trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.


Mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện đầy ý nghĩa này: "Khi muốn bỏ cuộc, bạn hãy xem truyện tranh này"

Khởi đầu, mọi người đều phải gánh một cây thập giá nặng đè lên vai và chậm chạp bước về phía trước
Khởi đầu, mọi người đều phải gánh một cây thập giá nặng đè lên vai và chậm chạp bước về phía trước.
Trên đường đi một thanh niên dần dần dừng lại và suy nghĩ…
Trên đường đi một thanh niên dần dần dừng lại và suy nghĩ…

Chúa ơi, nó nặng quá! Cho con đẽo bớt nó được không…
Chúa ơi, nó nặng quá! Cho con đẽo bớt nó được không…

Và anh ngồi đẽo khí thế, trong khi những người khác vẫn nỗ lực kéo…
Và anh ngồi đẽo khí thế, trong khi những người khác vẫn nỗ lực kéo…

Chẳng mấy chốc anh vác cây thập giá lên và vượt qua những người khác…
Chẳng mấy chốc anh vác cây thập giá lên và vượt qua những người khác…

Nhưng đi được một chặng, anh thấy nó vẫn còn nặng…
Nhưng đi được một chặng, anh thấy nó vẫn còn nặng…

anh đã cầu nguyện, cho con đẽo thêm chút nữa để đi được dễ dàng hơn!
… anh đã cầu nguyện, cho con đẽo thêm chút nữa để đi được dễ dàng hơn!

Vì vậy, anh cắt bỏ một phần của nó! Cảm ơn Chúa, để anh cảm thấy thoải mái hơn!
Vì vậy, anh cắt bỏ một phần của nó! Cảm ơn Chúa, để anh cảm thấy thoải mái hơn!

Nhưng khi đến hẻm núi, anh phải dừng lại và suy nghĩ: “Làm sao vượt qua nó đây”?

Nhưng khi đến hẻm núi, anh phải dừng lại và suy nghĩ: “Làm sao vượt qua nó đây”?

Aha! Thật bất ngờ, đột nhiên xuất hiện ở phía trước của một rãnh sâu và rộng! Không có cầu mương, không có cách nào xung quanh nó. Spiderman hay Superman đã không đến để cứu anh ta …

Anh đứng nhìn những người khác dùng cây thập giá lớn làm cầu và vượt qua hẻm núi một cách dễ dàng…
Anh đứng nhìn những người khác dùng cây thập giá lớn làm cầu và vượt qua hẻm núi một cách dễ dàng…

… thì anh cũng thử, nhưng… cây thập giá của anh nhỏ quá…
… thì anh cũng thử, nhưng… cây thập giá của anh nhỏ quá…

Không thể đi tiếp, anh khụy xuống đất, ăn năn và hối hận vì “tính lười biếng” của mình.
Không thể đi tiếp, anh khụy xuống đất, ăn năn và hối hận vì “tính lười biếng” của mình.


Chính vì tâm an nhàn, chàng trai trẻ này đã không nhẫn nại để vượt qua những khó khăn trên con đường mà mình đang đi. Khi đến vực thẳm, anh không có cách nào vượt qua nó. Cũng như trong cuộc sống, chúng ta thường phàn nàn về những bất hạnh và khổ đau mà mình gặp phải. Đến khi những chuyện thống khổ xảy ra, chúng ta không có can đảm để đối diện và thường gục ngã.

Thông qua câu chuyện trên, chúng ta học được một bài học sâu sắc: “Để thành công thì không có con đường tắt”.

Bài "Chia sẻ Khi muốn bỏ cuộc, bạn hãy xem truyện tranh này"
Nguồn webtretho

Chuyện vợ ngoại tình và cái thai oan nghiệt!

Chuyện vợ ngoại tình và cái thai oan nghiệt!

Khi kể lại câu chuyện này, trong lòng tôi giống như có bão. Tôi không thể ngờ, một người đàn ông như tôi mà bị vợ cắm sừng cho ngần ấy thời gian mà không hề hay biết. Máu nóng trong người bốc lên, tôi chỉ muốn xông vào cho người đàn bà lăng loàn này một trận, rồi đuổi cô ta cùng với cái thai oan nghiệt kia ra đường ngay lập tức.

Tôi năm nay 35 tuổi, hiện đang là trưởng phòng trong công ty chuyên kinh doanh đồ điện tử – điện lạnh. Tôi có vợ và một con gái 5 tuổi. Em kém tôi 6 tuổi, hiện đang công tác ở phòng văn hóa quận.

Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi khá êm đềm, vợ tôi nhanh nhẹn, tháo vát, đảm đang. Ngoài giờ làm việc cơ quan, cô ấy thu vén gia đình, chăm sóc bố con tôi đâu ra đấy. Tôi cũng không phải người đàn ông không biết chia sẻ công việc nhà với vợ, ngược lại tôi luôn đỡ đần cô ấy, tôi yêu vợ, thương con, luôn muốn cô ấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân mình.

Tuy nhiên, do đặc thù công việc, tôi hay phải đi công tác xa nhà. Biết em vì tôi chịu nhiều thiệt thòi, tôi càng thương xót cô ấy hơn. Tuy nhiên, vợ lúc nào cũng an ủi, động viên tôi cố gắng, cô ấy sẽ là hậu phương cho chồng để tôi yên tâm phát triển sự nghiệp. Nghe vậy, tôi cảm động và thấy biết ơn vợ lắm, thật may mắn vì ông trời đã để em là vợ của tôi.

Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc trên công ty, em gọi cho tôi, nghe giọng cô ấy vui vẻ, phấn khích lắm, cô ấy nói “Em có bầu rồi chồng ơi, em mới thử xong, mừng quá phải gọi cho chồng ngay” Tôi mừng lắm, tuy không phải lần đầu làm bố nhưng tôi rất yêu trẻ con, nhất là con gái của tôi đã 5 tuổi, đây quả là thời điểm phù hợp để sinh thêm em bé nữa.

Từ ngày vợ có bầu, em nghén và yếu đi trông thấy, tôi thương lắm. Hằng ngày, cứ tan làm là tôi về nhà ngay, bỏ hẳn nhậu nhẹt, bia bọt như trước kia.. Tôi về đỡ đần em cơm nước, việc nhà. Tổ ấm của chúng tôi cứ hạnh phúc, yên bình như thế cho đến một ngày, tôi phát hiện ra một việc động trời.

Đêm hôm đó, khi đang ngủ thì tôi chợt giật mình tỉnh dậy, định quay sang ôm vợ thì không thấy cô ấy đâu. Tôi nghĩ thầm, chắc vợ ra ngoài đi vệ sinh, tôi sợ em một mình lọ mọ nên bật dậy đi theo.

Thấy nhà vệ sinh sáng đèn, lại chỉ khép hờ, tôi đang định gọi cửa thì bỗng nghe tiếng em phát ra, hình như em đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Muộn thế này còn gọi điện cho ai được, tôi đi nhẹ, nép sát vào nghe trộm. Bên trong, giọng em thẽ thọt: “Chồng em không biết đâu, anh đừng lo, anh ta chăm sóc em tốt lắm, con chúng mình khỏe, nhưng em nhớ anh quá, bao giờ em mới lại được gặp anh?”.

vo ngoai tinh va cai thai oan nghiet

Tôi không tin nổi vào tai mình, chuyện gì đang xảy ra thế này, vợ đang lừa dối tôi. Cô ta ngoại tình bên ngoài tới mức có bầu rồi bắt tôi đổ vỏ. Tôi đau đớn, nhưng cũng tức giận đến phát điên. Máu nóng trong người bốc lên, tôi chỉ muốn xông vào nện cho người đàn bà lăng loan này một trận, rồi đuổi cô ta cùng với cái thai oan nghiệt kia ra đường ngay lập tức.

Tôi đạp mạnh, cánh cửa nhà tắm bật ra. Vợ tôi hoảng hốt lằm rơi điện thoại, cô ta lắp bắp không thành tiếng “Anh,…Anh nghe hết rồi sao”. Thiếu chút nữa thôi là tôi nện cho cô ta một trận, nhưng nghĩ đến cái thai, tôi lại cố gắng kiềm chế bản thân.

Ngay đêm hôm đó, tôi bỏ ra phòng khách ngồi hút thuốc, còn vợ tôi, cô ta vừa quỳ vừa khóc trong phòng ngủ. Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa? Tôi không bao giờ chấp nhận một người đàn bà hư hỏng, nhưng nếu li dị bây giờ, cô ta sẽ sống thế nào, mọi người sẽ đánh giá ra sao… Bao nhiêu câu hỏi cứ ngổn ngang trong đầu. Mọi người có thể cho tôi biết, mình phải làm gì lúc này được không?

Bài "Chuyện vợ ngoại tình và cái thai oan nghiệt!"
Theo Khỏe & Đẹp

Ê chề! ‘Vào đời’ gái gọi chỉ vì một cây bút

Ê chề! ‘Vào đời’ gái gọi chỉ vì một cây bút
Hồng sinh ra và lớn lên ở TP.HCM, trong một gia đình trung lưu. Bố mẹ cô đều là công chức nhà nước. Bố cô làm việc trong một xưởng in, còn mẹ cô là giáo viên trường tiểu học. Nhà Hồng có hai anh em, Hồng là con út nên rất được anh và cha mẹ chiều chuộng.

Tuy kinh tế của gia đình chỉ ở mức trung bình, nhưng từ nhỏ, bố mẹ Hồng đã không để cho cô phải thiếu thốn thứ gì. Hồng được ăn học đàng hoàng, được gia đình yêu thương, chăm sóc, mẹ cô lại rất quan tâm bảo ban, giáo dục con cái, song chẳng hiểu sao, từ khi còn rất bé Hồng đã có tính hay ghen tị với các bạn.

Mỗi khi đi học hay sang nhà bạn chơi, thấy bạn có thứ gì đẹp mà mình không có, Hồng hay về khóc lóc rồi vòi vĩnh bố mẹ phải mua cho mình. Bố mẹ Hồng thường chiều theo ý con, nhưng có những thứ quá khả năng tài chính của họ, hoặc thấy đòi hỏi ấy là quá vô lý, bố mẹ Hồng sẽ từ chối và khuyên răn con.

Mặc dù vậy, Hồng chưa bao giờ chịu từ bỏ thứ mà mình đã thích, cô thường tìm cách để sở hữu bằng được thứ ấy, đôi khi đó chỉ là một cái kẹp tóc, một cái vòng tay hay một con búp bê… Nếu không được bố mẹ đáp ứng đòi hỏi của mình, Hồng thường sang nhà bạn rồi lân la tìm cách… ăn trộm. Nhiều lần phát hiện con mình lấy đồ chơi của bạn mà không xin phép, bố mẹ Hồng phải đem trả lại và xin lỗi hộ con mình.

Là người khá nghiêm khắc, mỗi lần phát hiện con mắc lỗi, mẹ Hồng cũng ra sức dạy bảo, nhưng bà chưa bao giờ đánh Hồng. Thế nhưng cô con gái bà vẫn chứng nào tật nấy.

e che nu le tan vao doi gai goi chi vi mot cai but hinh anh 4300 795

Dần dần, Hồng hình thành một thói quen xấu, ấy là tật ăn cắp vặt. Cứ thấy đồ vật nào hớ hênh là cô lại “tiện tay” đút túi, dù lấy về rồi cũng chẳng để làm gì, thỉnh thoảng chỉ lôi ra ngắm nghía như một “chiến lợi phẩm”.

Tuy nhiên, cái cảm giác vui sướng, thỏa mãn lúc lấy trộm được đồ lại như một chất gây nghiện, khiến cho Hồng chẳng thể nào từ bỏ được. Đó là một căn bệnh, nhưng Hồng không ý thức được điều đó, và những người xung quanh cô cũng vậy. Càng lớn, tật xấu này càng ăn sâu vào tính cách của Hồng.

Được sự động viên của bố mẹ, Hồng cũng học hết đại học, tuy rằng cô chẳng mấy mặn mà với việc đèn sách, lại càng không có hứng thú với chuyên ngành mình theo đuổi.

Hồng vẫn nghĩ rằng cô học như vậy là để “mát mặt” bố mẹ. Ra trường, Hồng kiếm được một công việc làng nhàng, nhàn hạ, ấy là nhân viên đánh máy kiêm lễ tân trong một công ty tư nhân, vì thật ra trình độ của cô chỉ được khẳng định trên giấy tờ.

Sở dĩ Hồng có được công việc này không phải bởi cô giỏi hay xuất sắc hơn những ứng cử viên cùng tham gia phỏng vấn với mình, mà bởi cô có ngoại hình nổi trội. Hồng cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt ưa nhìn, lại biết cách ăn mặc, trang điểm nên thường chiếm được cảm tình của người đối diện ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên. Đó là điều rất quan trọng đối với vị trí lễ tân trong một công ty chuyên về tư vấn thiết kế.

Làm việc ở công ty chưa lâu nhưng Hồng đã gây ra khá nhiều tai tiếng. Các đồng nghiệp không ưa gì cô, bởi cứ có sự xuất hiện của Hồng là những thứ đồ lặt vặt của họ lại “không cánh mà bay”.

Họ xì xào, bàn tán và nghi cho Hồng lấy, nhưng lại chẳng có bằng chứng nào, bởi vậy mà chẳng ai kết tội được cô. Hồng rất tự mãn vì điều ấy, cô tự cho rằng mình là một “cao thủ” trong “nghề” trộm vặt. Nhưng Hồng không thể lường trước được rằng chính cái tật xấu ấy đã đẩy cô vào con đường tăm tối, không lối thoát.

Lần đó, sau một cuộc điện thoại gấp gáp, sếp của Hồng phải đi gặp đối tác mà quên không khóa cửa như thường lệ. Hồng lại vướng mắc mấy văn bản, hợp đồng phải đánh máy gấp nên cô về muộn nhất công ty. Nếu Hồng cứ thế ra về thì có lẽ cô đã chẳng vướng phải tai ương, nhưng Hồng lại tò mò bước vào phòng của sếp, cô muốn được ngồi thử lên chiếc ghế to nhất công ty xem cảm giác thế nào. Đó đơn giản chỉ là một ý nghĩ rất trẻ con. Nhưng khi Hồng đang tận hưởng cảm giác của một người quan trọng thì có một vật đã đập vào mắt cô. Ấy là cây bút mà sếp Hồng thường dùng để ký. Nó là một cây bút của một hãng danh tiếng, được mạ vàng, khảm ngọc để hợp với tuổi của sếp, đựng trong một chiếc hộp sang trọng, cũng được mạ vàng và thiết kế riêng theo yêu cầu.

e che nu le tan vao doi gai goi chi vi mot cai but hinh anh 4300 214
Hồng đã không thể kìm lòng, cô cầm chiếc bút lên ngắm nghía, rồi lặng lẽ… đút nó vào túi, mang về.

Chiếc bút ấy ắt hẳn phải rất đắt tiền, nhưng quan trọng hơn, nó lại là kỉ niệm và là vật may mắn của ông sếp. Do đó mà vụ mất cắp chiếc bút trở nên om sòm. Song vẫn như mọi khi, Hồng rất dửng dưng, vì tự tin cho rằng không ai có thể phát hiện ra cô là người đã lấy nó. Hồng đã quá chủ quan khi nghĩ như vậy, vì trong phòng ông sếp luôn có một chiếc camera được lắp đặt ở nơi khó phát hiện. Cũng bởi thế mà ông ta chẳng khó khăn gì để tìm ra kẻ gian giấu mặt.

Nhưng thay vì cách xử sự thông thường đối với một vụ mất cắp, ông ta lại gọi riêng Hồng vào phòng, cho cô xem lại clip ghi hình, đe dọa rằng sẽ giao nó cho cảnh sát và công bố rộng rãi để mọi người cùng biết “bản chất” của cô, nếu như Hồng không nhanh chóng trả lại chiếc bút và… đáp ứng “điều kiện nho nhỏ” của ông ta.

Lần đầu tiên bị phát giác và đe dọa như vậy nên Hồng rất sợ hãi. Cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ phải ngồi tù, bạn bè sẽ khinh rẻ, bố mẹ sẽ phải xấu hổ vì có đứa con như vậy… Hồng không thể chịu nổi, và cô đành chấp nhận những điều kiện mà ông sếp đưa ra, đó là để ông ta được “vui vẻ” một đêm với mình, coi như “đền bù thiệt hại”.

Hồng ngây thơ nghĩ rằng sau lần ấy, mọi việc sẽ “chìm xuồng”, cô vẫn có thể làm việc như cũ và cả hai đều coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng Hồng đã nhầm, bởi trong mặt lão sếp háo sắc, Hồng là một “miếng mồi ngon” mà lão dễ dàng thao túng. Do vậy, lão sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Thỉnh thoảng, lão lại tìm cách ve vãn, đòi hỏi Hồng phải “chiều” mình.

Tất nhiên, lão cũng chẳng để cho cô thiệt, sau những lần ấy, lão lại cho tiền Hồng. Nhưng cầm số tiền ấy, Hồng chỉ thấy nhục nhã. Vì những ưu ái mà sếp dành riêng cho Hồng, mọi nhân viên trong công ty dù không nói ra nhưng cũng tự biết rằng cô là “hàng” của sếp. Họ đối xử có phần e dè với Hồng hơn, nhiều người cũng tìm cách nịnh bợ cô, nhưng sau lưng cô, họ lại tỏ thái độ khinh miệt, dè bỉu và xì xào, bàn tán không ít những lời khó nghe. Hồng biết vậy, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì lão sếp nắm giữ không chỉ một mà nhiều điểm yếu của cô.

Từ ngày Hồng nhắm mắt “chiều” lão một lần, lão đã lén quay lại cảnh tình tứ của họ để uy hiếp Hồng sau này mỗi khi cô định phản kháng hoặc có ý định bỏ việc, không nghe theo lời lão. Tệ hơn, khi đã có được một cô bồ mới trẻ trung, xinh đẹp hơn thì lão ta lại biến Hồng thành “hàng xách tay” để “đãi” đối tác hoặc những tay đàn ông hám gái mà lão cần lấy lòng.

Hồng bỗng trở thành “gái gọi” nghiệp dư của lão, và cô khá được đám khách hàng của lão ưa chuộng bởi tin tưởng rằng Hồng là “rau sạch”, là gái nhà lành chứ không phải hạng gái làng chơi rẻ mạt. Mỗi lần cần “điều” Hồng đi tiếp khách, lão sếp chỉ cần gọi một cú điện thoại, dù rằng bất kể ở đâu, hay đang làm gì, Hồng cũng đều phải gác lại để ưu tiên cho việc của lão trước. Vì đã bị lão “nắm thóp” nên Hồng chẳng có cách nào khác ngoài phục tùng và tỏ ra dễ bảo để những đối tác của lão được hài lòng, và lão cũng vui vẻ. Hàng tháng, lão sếp “ hào phóng” chuyển cho Hồng vài chục triệu vào tài khoản, gọi là tiền để cô tân trang nhan sắc, mua quần áo đẹp, son phấn xịn để đi tiếp khách cho lão. Cứ thế, Hồng thả trôi cuộc đời mình.

Song từ ngày gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương và chăm lo cho mình, Hồng bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi phải đối diện với anh. Cô muốn thay đổi lối sống, muốn buông bỏ tất cả để làm lại từ đầu, nhưng dẫu Hồng có vùng vẫy đến thế nào, lão sếp vẫn cứ là người “nắm đằng chuôi”, và bất cứ lúc nào, lão cũng có thể khiến cho Hồng phải mất tất cả.

Người đàn ông yêu cô đã hai lần ngỏ lời cầu hôn với Hồng, cô cũng rất muốn nhận lời anh, nhưng trong lòng còn nhiều sợ hãi. Cô chỉ sợ rằng bí mật mà mình che giấu rồi sẽ lộ ra, và lúc ấy, không hiểu người cô yêu sẽ phản ứng thế nào, liệu anh có thể tha thứ cho những lỗi lầm của cô hay không? Hơn nữa, lão sếp vẫn như một bóng ma phủ bóng đen lên cuộc đời Hồng, lão là nỗi ám ảnh mà cô không biết có cách nào để thoát ra được.
Bài "Ê chề! ‘Vào đời’ gái gọi chỉ vì một cây bút"
Theo Người đưa tin

Anh đã ngủ với cô ta chưa?

Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng thở gấp dồn dập đầy kích thích vang lên. Tiếng rên mị hoặc phát ra từ miệng cô gái. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau dưới ánh đèn vàng mập mờ càng thêm nóng bỏng.

Qua một hồi vận động, người đàn ông tựa lưng vào thành giường. Chiếc chăn trắng tinh che đi nửa người dưới. Đôi tay kẹp lấy điếu thuốc lá đưa lên khóe miệng rít một hơi dài. Làn khói trắng uốn lượn trên không khí như đang giễu cợt.

Cô gái buột mái tóc dài lên cao lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng. Đôi mắt lạnh tỏa ra một loại khí chất quyến rũ đến mê người.

"Tôi rất nhớ em". Anh trầm thấp lên tiếng.

"Thế à?". 

"Còn em, nhớ tôi không?". 

"Nhớ thì sao, không thì sao?". Cô trả lời nước đôi, khóe môi nhếch lên nụ cười mệt mỏi.

"Em biết tôi vẫn luôn yêu em". Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

Cô bật cười, với lấy điếu thuốc trên tay anh thuần thục hút một hơi. Đôi môi đỏ đã nhòe son thổi ra một làn khói trong sự kinh ngạc của anh.

Anh giằng lấy điếu thuốc, cao giọng mắng.

"Em làm cái quái gì vậy, là ai dậy em hút thuốc?. Mẹ nó". Anh tức giận ném mạnh điếu thuốc ra xa.

Không để ý đến sự tức giận của anh, cô tung chăn lộ ra cơ thể hoàn mỹ. Cô ngồi lên người anh. Dùng tay vuốt lên khuôn mặt người đàn ông cô yêu thương đến mức phát điên.

"Em cũng yêu anh". Cô thì thào. 

Nhưng yêu thì thế nào, yêu thì sẽ thế nào chứ. Chỉ yêu thôi, không đủ.

"Em ngủ với nó chưa?". Anh chậm rãi nhả ra từng chữ.

"Với nó?". Cô biết, nó trong miệng anh là người yêu mới của cô. 

"Với thẳng đàn ông ở cạnh em bấy lâu nay".

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

"Ngủ thì sao, mà chưa ngủ thì sao?". 

"Em không yêu nó". Anh nói như khẳng định.

Cảm nhận được sống lưng cứng đờ của anh, cô cười, lần này cô thắng. 

Rất lâu sau không thấy anh lên tiếng, cô thấp giọng hỏi.

"Vậy anh ngủ với cô ta chưa?". Cô đang hỏi điều mà cô đã biết.

Anh thở dài: "Em biết mà". 

Cô gật đầu: "Đúng thế, em biết". 

"Vậy anh yêu cô ta sao?".

Anh nâng tay vuốt ve gò má ửng hồng của cô, chua xót lắc đầu.

Nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, cô nhắm mắt, cố gắng thu lại nước mắt. Nhưng đáng tiếc cô không thể, nước mắt lăn dài trên má.

"Anh không yêu cô ta, tại sao lại ngủ với cô ta". 

"Anh xin lỗi".

Cô bật dậy xuống giường mặc quần áo. Để mặc anh đau đớn ngồi trên giường nhìn bóng lưng cô. Mặc quần áo chỉnh tề, cô đến bên cạnh giường. Cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn, không mang theo dục vọng chỉ toàn là bi thương, đau đớn, là nỗi buồn chồng chất.

"Anh biết không, từ trước đến nay, anh luôn là người duy nhất". 

Cô cầm túi sách chạy đi, đột nhiên cả cơ thể bị kéo lại, anh ôm chặt cô từ phía sau. Khóc nấc thành tiếng.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi... Là anh sai, ngày ấy anh không nên bị cô ta mê hoăc. Anh không nên ngủ cùng cô ta, anh sai rồi, anh sai rồi em tha thứ cho anh đi. Được không".

Anh đã ngủ với cô ta chưa?

Cô giằng tay anh ra, quay lưng hét vào mặt anh, như đang moi toàn bộ ruột gan của mình ra nói cho anh biết. "Anh phản bội, anh lừa dối em còn chưa đủ sao. Anh lừa em bao nhiêu lần, em đều nhắm mắt tha thứ vì không muốn mất anh. Chúng ta ở bên cạnh nhau nhiều năm nhưng lại không bằng một người tình vài tháng của anh. Đêm nào em cũng ở nhà chờ anh, em chờ tới khi trời sáng vẫn không thấy anh trở về. Anh có biết em đau đớn biết bao nhiêu, em thất vọng thế nào không. Nhưng anh lại bỏ mặc nỗi buồn của em, anh chỉ quan tâm đến nụ cười của cô ta. Bây giờ anh nói quay về, quay về ư. Anh nhìn đi,ngày mai anh là chú rể, là chú rể là chồng của cô ta. Còn em sao lại trở thành kẻ ngoài cuộc, trở thành người dư thừa trong khi anh là của em, còn cô ta là kẻ chen chân vào".

"Anh biết khi nãy lên giường với anh em cảm thấy ghê tởm nhường nào không. Em đã nghĩ cơ thể này, nụ hôn này, hay ánh mắt đầy dục vọng của anh dành cho em cũng giống như lúc anh nằm trên người cô ta có đúng không. Em ghê tởm khi nghĩ đến người đàn ông của em tay ấp môi kề với người phụ nữ khác. Anh biết em mệt mỏi nhường nào không?".

"Anh biết lỗi của anh, nhưng chẳng phải chúng ta chia tay nhau được vài tháng em đã có người yêu mới hay sao". Anh ghen tị gầm lên. Sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh không cho phép người phụ nữ mình yêu có thể bên cạnh người khác mặc dù cả hai đã chia tay.

"Mẹ nó, anh ấy chỉ là đồng nghiệp của tôi, tôi lừa anh đấy, tôi lừa anh vì tôi muốn anh phát điên. Anh thua rồi, lần này anh thua rồi". Cô cười, nhưng không phải nụ cười hạnh phúc mà là cay đắng.

Cô chạy đi như đang trốn khỏi sự thật rằng cô đã mất anh. Ngoài đường mưa tầm tã, tiếng sấm vang lên. Cô chạy như điên trên đường, mưa ướt đẫm mái tóc dài , lớp trang điểm nhòe đi. Cô dừng chân, ngồi gục xuống đất, co người lại ôm chặt lấy đầu gối của mình. Cô bật khóc, nước mắt hòa cùng mưa, nỗi đau đớn dày xé tâm can. Nỗi thống khổ như muốn bóp chết cô.

Người đàn ông cô yêu thương nhất lại là người làm cô đau đớn nhất. Anh nỡ sao, anh nỡ khiến cô đau đến như vậy sao. Cô biết, anh nỡ. Anh là người tàn nhẫn nhất. Là người vô tình nhất, lại là người cô yêu nhất.

Ngày mai thôi, anh sẽ là chồng của người khác. Anh sẽ nắm tay người phụ nữ kia đi hết phần đời còn lại, không phải cô.

Anh sẽ ở cạnh người anh không yêu, còn người con gái yêu anh mãi chỉ là quá khứ.

Tình yêu chẳng lẽ luôn trái ngang như vậy, người yêu nhau gặp bao nhiêu sóng gió cữ ngỡ sẽ có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất. Đến lúc nhận ra, cả hai đã quay lưng rời đi được một đoạn đường rất xa rồi.

Trước đây cô đã từng đọc được một câu, lúc đó chỉ cảm thấy hay, lúc này cô mới thấm thía được từng chữ của nó.

"Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn?".
...