Một nữ doanh nhân vừa trở về từ hội chợ quốc tế tổ chức ở Hồng Kông, điều chị ấy chia sẻ là cảm giác xấu hổ.
Đã bỏ ra 500 đô la Hồng Kông mua vé
vào tham quan, với cái phù hiệu ghi rõ người Việt Nam trên ngực, bỗng
nhiên chị bị chặn lại ở cửa vào gian hàng của một công ty kỹ thuật của
Đức, trong khi thành viên của đoàn là người Nhật thì vào tham quan thoải
mái. Nhân viên của công ty này thẳng thừng thông báo không tiếp đón
người Việt.
Sau trao đổi, một bạn Nhật cùng đoàn
đưa cho chị cái phù hiệu ghi là người Nhật để chị có thể vào xem các sản
phẩm quan tâm. Tuy nhiên, sự trục trặc đó đã lấy hết sự hưng phấn nhiệt
tình nơi nữ doanh nhân này.
Chị định gặp ban tổ chức hội chợ để
làm cho ra lẽ chuyện phân biệt, nhưng đã phải ngừng ý định khi người của
gian hàng nói rằng, họ không hoan nghênh người Việt bởi vì đã xảy ra
nhiều chuyện phức tạp, trong đó có chuyện "ăn cắp". Hai từ ấy làm cho
một người Việt đang ở nước ngoài giật mình. Nỗi xấu hổ đã ngăn chị phản
kháng!
Đã từng có rất nhiều người nói rằng,
khi ra nước ngoài, họ đều từng chịu nỗi xấu hổ đó. Sau này, để tâm tìm
hiểu về cái nhìn thiếu thiện chí với người Việt, nữ doanh nhân biết thêm
nhiều câu chuyện về hành vi xấu của người Việt ở nước ngoài đã làm hoen
ố hình ảnh của dân tộc mình.
Tại nhiều ga tàu điện của Nhật, cơ
quan quản lý đã để hẳn biển ghi bằng tiếng Việt cảnh báo không nên trốn
vé đi tàu, không được ăn cắp, ở đây có lắp đặt camera theo dõi! Ngay
trong các resort 5 sao tại miền Trung, thỉnh thoảng vẫn thấy một thông
báo bằng tiếng Việt (không có bản thông báo tiếng Anh), rằng nếu khách
lấy đi vật dụng trong phòng, sẽ phải chịu trách nhiệm bồi hoàn gấp ba
giá trị!
Nhiều công ty không muốn hợp tác với
người Việt vì đã có kinh nghiệm về chuyện bị ăn cắp công nghệ, kỹ thuật,
mà luật pháp tại Việt Nam chưa quy định chặt chẽ để bảo vệ quyền sáng
chế.
Đặc biệt trong lĩnh vực viết phần mềm,
không thiếu những kỹ sư công nghệ thông tin chẳng mấy chốc đã mua nhà,
đi xe tiền tỷ nhờ ăn cắp bản quyền phần mềm, thêm thắt và ngang nhiên
đem bán cho khách hàng khác.
Một người Nhật từng nói: "Các anh cho
rằng ăn cắp mấy đồng tiền trong ví ở ga tàu điện là rất xấu, nhưng lại
rất bàng quan với chuyện đồng nghiệp mình ăn cắp bản quyền sáng tạo trị
giá hàng trăm triệu đồng. Chính suy nghĩ đó làm hại hình ảnh dân tộc các
anh đó. Chúng tôi không bao giờ chấp nhận cộng tác với những người như
vậy".
Mỗi người Việt đi ra nước ngoài tìm cơ
hội đã bao giờ tự hỏi, mình phải làm gì để hình ảnh đất mình không hoen
ố, như để lại một gia tài về uy tín cho thế hệ tương lai?
Và bỗng nhớ lại câu chuyện của một học
sinh lớp 8. Cô bé ấy là lớp trưởng, nhiều năm đạt học sinh giỏi. Nhưng
các bạn trong lớp đều biết rằng gần đây cô bé học sút đi, trong giờ làm
bài kiểm tra thỉnh thoảng vẫn chép bài của bạn. Cuối năm học, cô bé ấy
đạt học sinh giỏi, không quên chụp hình bảng điểm khoe trên Facebook.
Điều kinh khủng là hàng trăm bạn học
của cô bé vào "like" dù biết rõ sự thật. Những biểu hiện thỏa hiệp với
gian dối, bình thường hóa tất cả những mầm mống của cái xấu đã không gặp
phản kháng ngay từ lứa tuổi mà tính cách đang dần định hình sẽ trở
thành một đặc tính của thế hệ hôm nay.
Thỏa hiệp với sự dối trá là điều nhiều
người đang làm, để chứng tỏ mình rộng lượng, nhân hậu, biết yêu thương.
Sự nhầm lẫn lung tung các khái niệm không chỉ xảy ra ở những học sinh
trung học, mà nó còn quẩn quanh biểu hiện trong lối sống của người
trưởng thành.
Các mạng xã hội còn cổ vũ thêm sự thỏa
hiệp đó, cho con người thỏa mãn với cái màu mè giả tạo, tiếp tay cho sự
thành công nhanh chóng nhờ bất cần giữ đạo đức!
Không giật mình với hiện tượng xấu,
cái xấu sẽ bám vào và trở thành đặc tính đại diện cho dân tộc mình. Sự
cố nữ doanh nhân nói trên gặp phải ở hội chợ Hồng Kông mới là hồi chuông
cảnh báo, thức tỉnh một nền giáo dục mang nặng lý thuyết!
EmoticonEmoticon
Note: Only a member of this blog may post a comment.