Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Gọi được cái Trang quay lại là tôi thấy mừng lắm , sau khi ăn sáng xong hai anh em về quán. Trước đó tôi cũng đã nhắn tin thông báo cho bà chị. Chị bảo tối mới xuống được. 
 
Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13
Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13

Về đến quán tầm đó là 8 giờ sáng tôi thì cũng mệt rã cả người, cả đêm chưa được ngủ. Tôi nói cái Trang :
 
- Em vào xem phòng ốc thu dọn , mấy hôm trước chúng mày đi. Chị bực định đáp hết đồ đạc đi đấy. Nhưng anh bảo giữ lại, xem nhà có đứa nào dùng được gì thì dùng. Nhưng không ai động vào cả. Mày xem thu dọn gọn gàng lại rồi đi ngủ đi. Anh cũng mệt lắm rồi. Tối chị xuống nói chuyện.
Nó nghe đến chị thì giật mình , tôi trấn an :
 
- Yên tâm , không ai đánh đâu. A bảo đảm, nhưng mày phải nhẹ nhàng mà tỏ ra hối lỗi vào. A sẽ nói đỡ thêm..!!
 
Tôi vào phòng đánh một giấc đến tận 4h chiều, hôm đó không nấu cơm nữa. Cả quán lôi nhau đi ăn hàng , nhân cái đại tiện Trang quay đầu là bờ. Một mình là nam trong khi đi với 5 đứa con gái, ai cũng nhìn , thấy ám ảnh vcl. Được cái bọn nó cũng biết ý, khi đi ra ngoài thì không nói chuyện bỗ bã như ở nhà. Tuy nhiên cách ăn mặc thì không lẫn vào đâu được, chỉ có cai Hoa cái Mỹ ra ngoài thì chúng nó mặc những bộ kín đáo , nhìn nhẹ nhàng như gái sinh viên. Còn mấy đứa kia váy với đầm, không hở tí này thì lại hở tí nọ. Đó chính là lý do mọi người cứ nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Ngại quá tôi bảo chúng nó :
 
- Đi ra ngoài đi ăn , đi chơi thì ăn mặc nó bình thường thôi. Không người ta săm soi. Mặc như cái Hoa kia kìa.
 
Mấy đứa mặc hở nói :
- Nhưng quần áo em toàn đồ như này, không mặc thì cởi truồng à. Kệ họ đi , bọn em không ngại thì thôi.
 
Định mệnh, tụi mày không ngại nhưng anh mày ngại. Nghĩ thế chứ cũng kệ, sau đéo đi ăn nữa . Đang ăn thì có một đôi đi vào , chắc là người yêu . Đôi đấy đi qua bàn , tôi thấy có đứa nó cười khúc khích. Là cái Dung , nó nói nhỏ với bọn kia :
 
- Anh này, đợt trước hay đi với chị , mà lần nào cũng cho tiền bo. Chắc hôm nay đi ăn với người yêu.
Tiên sư con quái thai dị dạng này, nó mà phun to ra thì tan nát hạnh phúc gia đình. Nhưng chúng nó chỉ ngồi bụm miệng cười với nhau thôi. Làm sao dám bô bô cái mồm, quay qua nhìn thằng kia thì thấy thi thoảng bố ấy cũng liếc sang bàn tôi một cái. Nhưng tôi không nhớ mặt , chắc đó là đợt tôi chưa làm. Chứ trí nhớ tôi tốt bỏ mẹ, khách mà đi 2 lần trở lên là tôi nhớ trọn từng khoảnh khắc. Tôi nói với chúng nó :
 
- Đừng có vớ vẩn, có đi thì cũng làm như không quen. Không phải chuyện để đùa đâu. Ăn đi rồi về, lát chị xuống quán giờ đấy.
 
Đồ bê ra , bọn nó cứ nhí nha nhí nhoáy , xong còn đòi uống bia. Tôi bảo uống say về lại không làm được . Cái Mai chơi luôn câu :
 
- Rượu em uống còn chẳng say nói gì bia. Trên em toàn uống bằng bát.
 
Chúng mày quê Võ Tòng à mà uống bằng bát, tôi cũng gọi ít Sài Gòn ra cho tụi nó uống. Cơm no nhưng chưa say tôi ra bắt taxi cả lũ đi về. Tầm đó mới 7h30 , đúng giờ làm ăn . Đi ăn nhưng cái Trang ko ăn được nhiều, bảo ăn cái gì cũng em no rồi . Không biết là do vẫn Ngáo không muốn ăn, hay lo sợ tí gặp chị sẽ thế nào. Tôi nghĩ là do cả hai. Về đến quán thấy xe bà chị đã đỗ ở trước cửa , cả nhà đi vào cái Trang khúm núm đi sau cùng, cứ nấp nấp sau lưng tôi. Tôi chào bà chị :
 
- Chị ăn cơm chưa..Bọn em giờ mới đi ăn về.
 
Bà ấy nhìn nhìn rồi nói :
- Ăn lâu rồi, mà cậu dẫn cái Trang vào phòng chị nói chuyện.
 
Mấy đứa kia lặng im không ai dám nói gì. Tôi bảo mấy đứa đi đánh răng , rửa mặt trang điểm gì thì làm đi. Có khách thì gọi anh. Vào phòng đóng cửa lại chị tôi ngồi ghế, tôi ngồi giường , cái Trang thì đứng, bảo nó ngồi nó không ngồi.
 
- Thế hôm nọ sao hả em..??? Chị không ở đây chúng mày định làm loạn à..!??
 
Trang sợ không dám nói gì, cứ đứng hai tay xoắn vào nhau , người thì run run. Tôi mới mở lời :
- Nó bị cái Hương lừa chị ơi.....
 
Bà ấy gắt với tôi :
- Cậu im đi....để nó nói....Nó có mồm chứ không phải câm.
 
Ớ ờ....Tôi cũng ngớ người ra vì bị quát. Nhưng vẫn phải im, trong đầu nghĩ : "Đã xấu còn đầu gấu." Mặc dù là bà ấy không xấu. Nhưng tôi vẫn cố nói thêm câu thể hiện sự phản kháng yếu ớt :
- Có gì thì nói đi em êi...!!
 
Lúc này thì nó khóc, mà lại còn khóc to . Bà kia mới quát :
- Ơ con này, tao đã đánh mày đâu mà mày khóc.
 
Mất phải đến hai phút nó mới nín , mới bắt đầu kể những gì mà nó nói với tôi. Chị tôi nghe xong mặt vẫn không cảm xúc , lúc này bà ấy mới giáo huấn ( bằng lời) :
 
- Em thấy mình Ngu chưa, bọn chị đối xử với bọn em không tệ. Mà riêng em là sướng nhất rồi, khách say , khách già em không muốn đi cũng không ép em đi. Xin đi đâu cũng cho đi, thoải mái quá đâm ra chúng mày nhờn. Còn chị đã nói , mình làm cái nghề này thì phải xác định làm ra làm. Em xem cũng đi làm chúng nó kiếm bao nhiêu tiền , mình thì toàn lý do lý trấu. Trong khi trẻ với xinh nhất nhà.
 
Cái Trang ngồi xuống giường , mặt cúi xuống chăm chú nghe. Bà ấy tiếp :
 
- Thoải mái với bọn em nhưng bọn em không biết điều. Hôm đấy mà chị bắt được thì chị đánh chết. Còn đuổi chúng mày đi nữa cơ. Ngày trước chị từng làm thế rồi. Nhưng thôi, mày vẫn biết đường về , với anh cũng bảo nếu mày về chị đừng đánh.Cộng với hôm nay tao cũng hết giận rồi.
 
Cái Trang ngước lên nhìn :
- Vâng , em biết lỗi rồi. Em xin lỗi anh chị.
 
Bà chị tôi hỏi tiếp :
- Thế đi mất bao tiền taxi.
 
Tôi nói :
- Mất 1tr250.
- Thế cậu trừ luôn vào tiền mà nó gửi. Tự đi thì phải tự trả, cái gì ra cái đấy. Lẽ ra mày trốn như này chị không trả tiền mày đâu.
 
Cái Trang gật đầu rối rít , bảo chị cứ trừ đi. Bà ấy còn nói thêm :
 
- Mày cứ tin bạn rồi đi theo bạn , có ngày nó bán mẹ mày đi thì không có đường về. Mày nó mà bán sang Trung Quốc xinh thì nó bắt làm gái, xấu nó mổ bụng bán nội tạng. Nghe cái Mai nó nói chưa.
 
Con bé nghe đến bán sang Tàu là giật cả mình , nó sợ lắm . Tôi đá thêm vào :
 
- Mà chẳng phải bạn đâu, mấy thằng khốn nạn nó cũng bán, cứ đi chơi với nó , nó cho uống cốc nước ngủ mê mệt. Tỉnh dậy còn không biết mình đang ở đâu.
 
Nói là doạ chứ những chuyện này không phải không xảy ra, nạn buôn người báo chí nói nhan nhản. Doạ thế cho nó sợ mà tránh , tốt cho nó chứ cho ai. Chị tôi hỏi tiếp :
 
- Thế cái Hương giờ ở đâu...!??
 
- Nó vẫn trên Bắc Ninh chị ạ..!!?? Sáng nó còn nhắn tin chửi em bảo bạn bè sống với nhau như chó.
 
Em bỏ nó đi , xong nó bảo thế nào mày cũng bị đánh.
 
Đúng là đôi khi bạn như cai lon , toàn đưa nhau vào chỗ chết. Trang nói tiếp :
 
- Hôm đi nó cầm hơn 10tr, nó bảo em tao có tiền không phải sợ. Lên đấy làm đông khách. Nhưng lên đó nó đi sinh nhật người yêu mất 5tr. Ngày hôm trước thì tụ tập mua đá về chơi cũng hết gần hết tiền. Nó bắt em chơi, xong bảo chia đôi mỗi người một nửa. Sau này em làm được thì trả nó. Giờ nó cũng chẳng còn tiền đâu.
 
Nói chung là cái Trang về thì bao nhiêu tội đổ hết lên đầu con Hương. Tôi với bà chị nghe thì cũng biết vậy. Kết thúc buổi giáo huấn chị tôi bảo nó ra ngoài chuẩn bị đi làm. Còn tôi với bà chị ngồi nói chuyện với nhau :
 
- Nãy chị quát cậu là vì cậu không được bênh chúng nó khi chị đang nói chuyện. Nếu chị để cậu bênh bọn nó mà không nói gì thì tụi nó không sợ chị nữa vì nghĩ cậu bênh được.
 
Tôi mới nói :
- Bảo sao quát to thế, em bị bệnh tim đấy. Nhưng em thấy cũng cần phải nhẹ nhàng.
 
- Thì đấy là việc của cậu. Cậu khéo mồm nịnh được tụi nó. Nhưng vẫn cần có người để tụi nó sợ. Như thế mới làm được.
 
Hoá ra là Chiêu vừa đấm vừa xoa huyền thoại. Mà cũng chuẩn luôn ấy , làm chủ mà nhân viên không sợ thì vứt đi. Binh pháp còn có cả Nhu lẫn Cương. Bà chị cao tay vãi đái. Đúng là thể loại đầu có sỏi chứ đéo phải sạn nữa rồi. Thế nên tôi càng thấy nể bà ấy hơn , kinh nghiệm học từ xã hội bao giờ cũng ăn đứt cái gọi là sách giáo khoa. Càng đi theo bà ấy tôi lại càng học được nhiều. Lúc đó tôi mới biết 1+1 = 3 chứ không phải một đống.
 
Ra phòng khách cả bọn 5 đứa ngồi đấy chị tôi nói :
 
- Dạo này chị không ở đây , nhà hơi loạn. Anh thì mới làm không phải cái gì cũng biết. Mấy đứa mày đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa. Không thích làm ở đây thì nói tao thanh toán đầy đủ rồi đi đâu thì đi. Còn đã xác định ở lại làm thì làm cho ra làm. Ốm đau mệt mỏi xin nghỉ, khoẻ lại đi làm. Chứ đừng cái kiểu chống đối.
 
Cả đám vâng vâng dạ dạ, Dung cất lời :
 
- Ở đây là sướng rồi, ăn uống có người nấu cho ăn, mà ăn thì ngon. Trước em đi làm gặp chủ suốt ngày cho ăn thịt kho dừa, ngày nào cũng thế. Mà tiền còn không được ứng nữa. Sống ở đây chị tốt thế còn đòi thế nào nữa.
 
Dung tổng quản luôn khôn khéo trước mọi tình huống. Nghe đã thấy nịnh lồn rồi, định mệnh nhà nó mấy tháng nay toàn tôi nấu cơm cho chúng nó mà nó đéo nịnh được một câu. Mai bố cho ăn thịt kho dừa bây giờ.
 
Chị tôi nói tiếp :
 
- Còn chị biết tụi mày cũng đi làm khắp nơi rồi. Thừa lọc lõi để hiểu chỗ nào tốt chỗ nào xấu. Ở đây có tốt thì tụi em mới quay lại. Chứ có chỗ tốt hơn bọn em cũng bỏ chị mà đi ngay thôi. Nhưng còn ở được với nhau ngày nào thì cùng cố gắng nương tựa nhau mà sống. Các em làm các em hưởng, không cho chị, mà chị cũng không cho chúng mày được cái gì. Thế thôi....!!
 
Nói xong bà ấy đi về , cả bọn đồng thanh chào như trong quân ngũ.
 
Sau vụ đó thì mấy đứa em đỡ được đi chơi với zai vào những ngày đèn đỏ hơn. Mà trước kia chỉ có cái Hương với cái Trang là hay đi thôi chứ bọn còn lại nó cũng chẳng ham hố gì. Không làm được thì nó ở nhà xem phim , chat chit . Còn đâu đi chơi tụi nó xin đi 1-2 ngày mới về, nhưng không bao giờ sai hẹn. Độ một tuần sau cái Trang xin về quê , hôm nó về tôi còn phải chở đi mua bao nhiêu bánh kẹo với quần áo trẻ con , chắc là mua cho em nó. Nó bảo :
 
- Bánh kẹo thì mua về cho mỗi nhà một ít, còn quần áo nó hứa với đứa em về sẽ mua quần áo mới.
 
Tính nó đoảng nên tiền của nó tôi phải cho vào phong bì bảo cất kỹ không lại rơi. Để 1tr bên ngoài cầm tay thôi. Ngồi nói chuyện nó bảo :
 
- Đợt này em về , em xem có ai dẫn xuống làm cho anh. Chị gái em trước cũng đi làm nhưng giờ ở nhà. Em về gạ xuống xem sao.
 
Tôi nghe thấy thế thì mừng lắm, nó xinh thế thì chắc chị nó cũng xinh :
- Ừ , có người thì dẫn xuống đây cho anh. Mà mày cũng có bạn. Nhà cũng đang ít người.
 
Ngồi nói này nọ một lúc gần đến giờ chở nó ra bến xe thì nó hét lên :
- Chết rồi , 1tr lúc nãy em đút túi rơi đâu mất rồi.
 
Xong nó chạy vào phòng tìm, không thấy nó lại chạy ra. Tôi thì cũng chẳng biết là nó cất vào đâu ,tôi mới gọi mấy đưa kia dậy đi xung quanh nhà xem có rơi đâu không, đoạn hỏi nó :
 
- Hay mày cho cả vào phong bì rồi..?? Nãy giờ mày ngồi đây chứ có đi đâu đâu.
 
Nó lại lục đồ đạc lôi phong bì ra đếm. Cũng không có một triệu. Cả nhà loay hoay , luống cuống đi tìm thì nó mới ồ lên :
 
- À , em cho vào đây. Xong nó móc từ ốp điện thoại ra 1tr.
 
Tổ sư con óc lợn, làm tao mệt hết cả hơi. Tôi bảo nó xếp lại đồ rồi lên xe đèo nó ra bến xe. Nó lên xe còn chào tôi rối rít , hơn một tuần sau nó xuống. Chiều hôm nó xuống tôi cũng phải đi đón. Bọn này đứa nào cũng vậy , cứ về quê một thời gian là lại đen như cháy nắng , ở đây đẹp ra bao nhiêu thì về nhà đen đen bẩn bẩn đi bấy nhiêu. Trên đường về nó nói chuyện :
 
- Chị em bảo xuống sau anh ạ. Giờ còn ở nhà bận con. À mà anh ơi, cái Hương đi từ đợt đó không thấy về nhà, mà nhà nó gọi cũng không được. Em về bố mẹ nó cứ sang hỏi , tại trước nó bảo làm với em.
 
Tôi hỏi :
- Thế em bảo sao..!?
- Thì em bảo trước em làm với nó nhưng sau nó tự đi chỗ khác làm em không biết. - Nó trả lời.
 
Mà cũng đúng thật, sau lần đó tôi không thấy cái Hương dùng fb, mặc dù ngày trước nó là đứa suốt ngày post ảnh lên mạng, zalo thì cũng không truy cập gần tháng nay rồi. Điện thoại thì thuê bao, cái
 
Trang nói tiếp :
- Bố mẹ nó còn bảo là em bán nó đi rồi ấy. Còn định không cho em đi làm , ngày nào cũng sang làm phiền. Thế nên em xuống đây luôn. Hay là nó bị bán đi thật anh nhỉ...!!??
 
Đang đi xe mà nó cứ nói lắm tôi quay ra gắt :
- Tao có bán nó đâu mà tao biết, ngồi im đi. Đường thì đông mà đi cứ nói nhiều..!!
 
Nó cười rồi không nói năng gì nữa....Trong đầu tôi thì nghĩ : Không liên lạc , không gọi về nhà thì bị bán thật chứ còn cái lồn gì nữa ...
 
Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Đường quang không đi lại thích đâm quàng vào bụi rậm - Chap 13"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Tiếp ... trong góc nhà vẫn còn cái bình thuỷ tinh với loằng ngoằng ống hút. Bọn này vừa chơi Đá. Thảo nào thằng này nó kiểu ngu ngơ không biết sợ là gì. Đi sâu vào trong nhà thì không có ai bên trong cả. Cái Hương với cái Trang không có ở đây. Hoặc có nhưng nó đã đi rồi.

Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12
Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12

Bà chị tôi lại lôi thằng kia ra đánh , đánh đau , đánh chảy máu mồm :
- Mày chở chúng nó đi đâu , nói mau.....!!

Nó vẫn gan lỳ không nói , mấy thằng em đứng cạnh không chịu được nữa lao vào đánh mạnh hơn, cứ bụng với mặt chúng nó đấm :

- Em chở chúng nó ra đường bắt taxi lúc nãy rồi. Chúng nó bảo em chở ra đó rồi tự bắt taxi về chứ em không biết gì cả.

Bà chị tôi cầm cái bình hút đá đưa trước mặt nó :
- Mày cho chúng nó chơi đá phải không..!?? Địt mẹ con chó này , bảo sao bọn tao gọi điện chúng nó không nghe máy...!!

Lại tiếp tục là liên hoàn vả , đấm , đạp....Thằng mặt lồn nằm bẹp một đống dưới đất không kêu ca gì.

Chị tôi lại gần nói :
- Tao mà không tìm được chúng nó thì mày chưa xong đâu. Mày cứ ở yên đấy...!!!! - Đoạn bảo bọn e ra xe đi về.

Trên đường đi về tôi hỏi bà chị :
- Giờ sao hả chị, biết chúng nó đi đâu mà tìm.

Bà ấy lắc đầu :
- Không tìm được đâu em, cái Hương nó có tiền trong người nó đưa cái Trang đi rồi. Bọn này giờ đang ngáo còn không biết đi đâu về đâu nữa cơ. Về quán đã...!!!

Về đến quán , bọn Hoa, Dung , Mai đang ngồi đợi ở phòng khách. Không thấy hai đứa kia đâu tụi nó đoán được kết quả Hương với Trang đã trốn . Ngồi vào ghế tôi nói với bà chị :

- Lúc đấy chị mà không nói doạ chúng nó như thế thì mình lên đến nơi vẫn bắt được tụi nó về. Con Trang nó sợ lắm.

Cái Trang ngày trước cũng bị bán đi làm một thời gian, vì nó không chịu làm với kén chọn khách nên bị đánh liên tục, mà toàn bị đánh vào đầu. Xong còn bị chủ cho bó gối một tuần. Bị đánh nhiều nên đâm ra sợ, cứ ai doạ đánh là nó kinh lắm. Đợt chị tôi còn làm, nó đi khách suốt ngày bật phòng, với đi xong về khách toàn chê. Lắm lúc cãi nhau om tỏi vì khách bảo chưa đi , nó thì bảo đi rồi. Mà con này nó cũng lắm trò quái dị , khách vào nhà chọn nó khách trẻ thì nó mới đi. Nhiều lúc nó sợ chị tôi nên khách già một chút nó vẫn đồng ý đi. Nhưng lên phòng nó chuyên lừa khách , nó bảo khách:

- Anh cứ đi tắm rửa đi rồi ra em chiều.

Đm mấy ông bác già thấy gái vừa xinh lại vừa ngoan như thế vâng lời răm rắp, tụt quần áo phi ngay vào nhà tắm. Trong khi đó nó ở ngoài lẻn về mất hút. Đến nhà chị tôi thấy nó mới đi lên phòng chưa được 5' mà đã về thì lần nào cũng hỏi :
- Không đi được hả em..!??

Nó lúc nào cũng có lý do , lúc thì :
- Khách say quá chị ạ , không thì lại khách đeo bi hoặc khách bắt em làm tình em không biết làm.

Mọi lần như thế chị tôi toàn đổi người đi thay cho nó. Khách họ cũng ko ý kiến gì....Nhưng có một lần nó xài bài cũ lại gặp ngay ông khách đeo bám dai như đỉa. 

Nó cũng lừa ông ấy đi tắm xong về nhà văn vở :
- Khách đeo bi chị ạ, đau em không đi ...được.

Chưa kịp nói nốt từ "Được" thì nó thấy ông khách kia theo về đến cửa quán..Vừa vào cửa ông ấy đã bô bô :
- Nhân viên kiểu gì bảo anh đi tắm xong lại đi về, đã kịp làm gì đâu...!!

Chị tôi bảo khách :
- Chim a đeo bi em nó sợ anh ạ..!!

Bố khách kia ngớ người mấy giây :
- Bi bủng gì , anh hơn 35 tuổi còn chưa biết cái bi là gì....Làm gì có chuyện đó.

Cái Trang cúi mặt không nói được câu nào. Chị tôi biết con này nói điêu rồi, mặt bà ấy hằm hằm vào:
- Thôi anh ạ, cô này khó tính để em đổi cho anh cô khác chiều hơn. - Đoạn gọi ngay Dung ma ma xuống thay nốt.

Khách đi bà chị tôi mới khoanh chân nói với cái Trang :
- Mày đi làm kiểu gì thế hả em, mày thích trêu cho chị tức điên lên phải không. Mày biết chị đánh người như nào rồi đấy. Không muốn đi thì bảo ngay từ đầu để cho người khác đi. Mày coi đây là trò đùa hả em, lần nào mày về cũng lừa mọi người thế à. Tao đánh chết.

Cái Trang đứng run như dẽ , mồm lắp bắp :
- Em xin lỗi chị ....lần sau em không thế nữa.

Nói thế chứ tôi cũng chưa thấy bà chị tôi đánh nhân viên nhà bao giờ cả. Nhưng nghe kể nhân viên nhà khác với khách ba bựa thì bà ấy đánh suốt. Tôi nghe mấy đứa nhân viên nói với nhau như vậy. Lý do đánh nhân viên nhà khác là vì mượn bọn nó xuống nhà đi khách hộ mà chúng nó không đi, quay đít đi về. Mà cái bà này thì chó tính, lúc nào cũng coi mình là nhất. Tôi cũng ghét cái tính này , vì tính tôi trái với bà ấy. Tôi thích thương lượng , mềm mỏng hơn là dùng bạo lực.

Cái Trang sau lần đó thì ngoan được một tuần, ngày nào cũng đi được nhiều khách mà ko dám phàn nàn gì...Nhưng sau một tuần lại đâu đóng đấy, chán không buồn nói nữa. Thôi thì để nó làm hình ảnh đại diện cho quán còn có lợi ích. Quay lại việc hôm nay nó nghe bà chị tôi chửi với doạ như thế thì nó không trốn mới là lạ. Chị tôi kiểu lúc đó nóng thì nói như thế, chứ về nhà bình tĩnh bà ấy lại bảo tôi gọi thử xem chúng nó thế nào.

Tôi lại lấy máy gọi , có chuông nhưng bọn nó không nghe. Có khi nào chơi đá vào nếu sợ 1 thì lúc ngáo nỗi sợ nó tăng gấp bội không..!?? Biết chúng nó không dám nghe máy tôi mới nhắn tin cho cả hai :

- Hai đứa về nhà đi , chị nóng thì nói thế thôi chứ không ai làm vậy đâu.

Ting ...Ting....Tin nhắn hồi đáp :
- Em không về nữa đâu, em sợ chị lắm. Chị đánh em chết thật đấy. Em thấy chị đánh khách mấy lần rồi.- Cái Trang nhắn lại.

Tôi có nài :
- Anh đảm bảo cho tụi mày , có anh chị không đánh chúng mày đâu. Mà về đây còn lấy tiền, mày còn gửi đây hơn 13tr này.

Tự nhiên không thấy cái Trang nhắn lại nữa, tôi đoán nó đang phân vân. Vì giờ nó không có tiền, đi theo cái Hương cũng khổ, lỡ đâu cái Hương nó bỏ giữa đường thì lại bơ vơ. Có tin nhắn :

- Anh đừng gạ cái Trang về nữa, nó đi làm chỗ khác với em rồi. Về chị đánh chết à...!! - Tin nhắn của cái Hương.

Xong phát tin nhắn đấy cả hai máy lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện đéo gọi được, nghĩ nếu cái Trang đi thì thiệt, tiền không lấy được , quần áo không có. Cứ lẽo đẽo đi theo cái Hương , nó bảo đi đâu phải đi đấy. Cái Hương thì nó mới ứng gần hết tiền hôm trước , trong sổ đâu chỉ còn có hơn một triệu.

Hai đứa bặt vô âm tín phải đến hai ngày sau , đến hôm thứ ba thì tôi thấy cái Hương đăng ảnh lên facebook. Chụp ảnh ở một phòng karaoke cùng với bốn thằng nữa. Xong nó tag thằng đứng cạnh là người yêu nó. Vào fb thằng kia thì thấy nhà nó có quán karaoke ở Bắc Ninh. Vãi cả người yêu , có mà về đó làm nhân viên cho nhà nó thì đúng hơn. Nhưng tôi không thấy cái Trang trong ảnh. Thôi thì cũng kệ , tôi với nó cũng không nợ nần gì nhau , nó không thích thì đi chỗ khác làm thế thôi. Không thấy cái Trang trong ảnh tôi đoán hai đứa có vấn đề. Tôi nháy máy cái Trang thì thấy có chuông, tắt đi tôi nhắn tin :
- Em không đi chơi với cái Hương à..!?

Nó nhắn lại ngay :
- Em không anh ạ, em ở nhà nghỉ một mình. Nó bảo nó đi sinh nhật người yêu nó.

Tôi nhắn tiếp :
- Em đang ở Bắc Ninh phải không...!?? Anh nói thật không tiền không quần áo em đi theo nó càng khổ. Nó còn có người yêu, em có gì. Mà không cẩn thận lại bị nó bán.

Tôi thấy mình cũng khá tiểu nhân khi cố tình đánh vào nỗi sợ của nó để kéo nó quay về. Và tôi thấy khả năng cao mình sẽ gọi được nó quay lại. Vì khi con người không có chỗ để đi nó lạc lõng vô cùng. Khi đó mà có ai dang tay đón thì không về mới lạ. Trang bắt đầu kể :

- Hôm đó em không muốn đi xăm với nó đâu, nhưng nó cứ gạ em đi cùng . Em bảo chưa xin ai thì nó nói xin cả cho em đi rồi. Lúc anh gọi điện em chưa kịp nói gì chị đã chửi đã doạ em. Chị bảo 10' nữa phải về. Em bảo cái Hương về đi thì nó nói : "Mày về đấy mày bị đánh chết".

Em bảo sao mày không gọi lại nói , thì nó tiếp :
- Cái Hương không cho em gọi á anh, nó bảo tắt máy đi. Sau đó nhờ cái thằng bảo xăm cho nó chở hai đứa ra đường bắt taxi. Hôm đó em chưa đi khỏi khu mình đâu. Bọn em nghỉ ở nhà nghỉ chờ cái Hương gọi cho ny trên này rồi hôm sau mới bắt xe đi.

Nghe kể lại thấy cuộc đời con này u tối , mà ngu nó bảo cái gì cũng làm theo , tôi nói :
- Vậy thì bắt xe taxi về đây , yên tâm không ai làm gì em cả. A thề với mày.
- Nhưng em không có đồng nào .

Tôi hỏi tiếp :
- Thế tiền phòng trả chưa..!??
- Không có chứng minh thư nên đặt trước ba hôm rồi a ạ.

Thế là có cơ hội rồi , tôi đang sợ nó không có tiền trả phòng , nhà nghỉ không cho đi. Định nhắn tin tiếp thì nó nhắn trước :

- Cái Hương về rồi anh ạ. Em không nói chuyện được nữa đâu.

Không thấy nó nhắn gì nữa. Tôi thấy hơi tiếc vì một tí nữa thôi là tôi gọi được nó về rồi. Lúc đó là 11h30, mấy đứa kia vẫn đang đi làm. 1h đêm tôi đóng quán đi ngủ , nằm mãi không ngủ được thì đến 3h sáng cái Trang gọi điện giọng hớt hải :

- Anh ơi, cho em về...Em tin anh, em liều về vậy. Chứ em không theo con Hương được.

Tôi thấy vui vcl :
- Vậy em gọi xe rồi đi một mạch thẳng về đây luôn. Tiền ko lo , về anh trả.

Nó nói :
- Nhưng ở đây em không biêt gọi taxi kiểu gì.

- Em xuống lễ tân bảo nhân viên ở đó gọi cho một cái taxi đi đường dài. Lên xe đưa máy cho a nói chuyện với thằng taxi.

Tầm 20' sau nó gọi lại :
- Em lên xe rồi anh ơi. A nói chuyện này.

Tôi nói với taxi chở nó về địa chỉ này. Ngã giá xong xuôi tôi bảo cái Trang ngủ đi. Bao giờ đến nơi gọi tôi mở cửa. Mà đúng ra đêm đó tôi thức trắng đêm đợi nó. Gần 6h sáng thì nó về đến nơi, mở cửa cho nó vào mà tôi giật cả mình. Nhìn nó tiều tuỵ , đầu tóc thì rối bù , mắt thì trắng bạch , da xám lại....Không khác gì xác chết trôi...Mà vẫn nguyên si bộ quần áo mặc từ ba ngày trước , đm giờ cho khách thêm tiền cũng đéo dám đi nó chứ nói gì đến kiêu với chảnh , tôi bảo :

- Về rồi đấy hả em, nhìn mày như cái xác không hồn. Đi rửa mặt mũi đi, tí sáng hẳn anh dẫn đi ăn sáng.

Nó đi tắm thay quần áo xong nhìn cũng đỡ nhưng mặt nó cứ dại dại kiểu gì. Tôi mới hỏi :
- Mày làm sao đấy hả em, mệt quá à...!?? Tự nhiên trốn đi làm gì cho khổ.

Nó kể:
- Con Hương bắt em chơi đá hai ngày hôm nay nớ anh. Em không chơi thì nó đuổi đi , nên giờ vẫn ngáo. Tối qua nhắn tin với anh thấy anh nói đúng, nên đêm nó ngủ em đi luôn. Thế chị có đánh em không ạ.

Tôi cười bảo :
- Mày về đây làm vui còn không hết đánh cái gì. Mà sao lúc a nhắn tin không về luôn mà phải đợi đến đêm.

Nó phân vân rồi mới nói :
- Lúc đó em vẫn sợ bị lừa về đánh. Nhưng sau em nghĩ : Chết thì chết sống thì sống. Nên em về.
Nghe câu cuối cùng mà tôi thấy sao mà nó khổ thế , nhưng ít ra nó vẫn đưa ra sự lựa chọn Chính Xác.......Tầm 7 giờ hai anh em đi ăn sáng. Tôi nhắn cho bà chị là cái Trang về rồi. Bà ấy hỏi :
- Cậu làm cách gì đấy.

Tôi trả lời:
- Không phải cái gì cứ doạ là sợ. Thế nhé.

Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Cuộc Gọi Trong Đêm - Chap 12"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Đọc mãi đến giờ chắc không ít ông thắc mắc :
- Đm , sao nhân viên nhà thằng này ngoan , ngon mà lại hiền thế. Em nào cũng hoàn cảnh đáng thương nữa.
 
Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11
Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Rủ nhau đi đập đá - Chap 11

Các ông hay nhỉ , tôi chỉ mới kể hoàn cảnh của mỗi đứa, và tôi nhớ không nhầm tôi mới chỉ khen cái Ngọc là ngoan thôi. Còn đâu chúng nó toàn không phải dạng vừa.

Toàn rách giời rơi xuống cả đấy , những chuyện đáng thương của chúng nó đều là thật , nhưng tiểu sử ăn chơi của một vài đứa nghe xong cũng còn thấy lẫy lừng.

Cặp đôi ăn chơi nhất trong nhà phải kể đến Hương và Trang. Cái Hương trước bị chị lừa bán cho một chủ ở Nam Định đợt trước tôi có kể qua rồi. Nó bị bán sau đó bà chủ Béo dẫn nó đi bán trinh giá 20tr. Sự thật là ở một số nơi bọn chủ còn bắt nhân viên chơi Đá. Lý do vì sao chủ nó làm thế thì rất dễ hiểu , cho nhân viên chơi đá chúng nó đi làm không biết mệt , mà còn dễ quản lý, suốt ngày thơ thẩn trong nhà , mà cũng chẳng đi đâu được vì cổng lúc nào cũng khoá. Đôi ba lần đầu chúng nó cho chơi miễn phí, chơi ké không mất tiền. Sau ngấm dần , vã không có thì nó vẫn cho chơi, nhưng trừ vào tiền làm được.

Cứ như thế có đứa làm 2 năm còn không đủ tiền trả nợ cho chủ. Trốn không trốn được , lại còn rơi vào cảnh nghiện ngập . Sống không có lối thoát , bản thân tôi thì cũng chưa chơi cái thứ cứt chó đó bao giờ. Hỏi tôi kẹo , ke chơi như nào tôi còn biết chứ đá thì chết cũng đéo bao giờ động vào. Vì chưa từng thử qua nên tôi chẳng hiểu nó có thèm như heroin hay không. Nhưng sau xảy ra chuyện thì tôi nghĩ nó cũng Nghiện như heroin. Đợt đó cái Hương xuống đây làm cũng phải được 4 tháng rồi. Nhà tôi không cho đứa nào chơi Đá cả nhé. Thế nên lúc nó xuống làm không nghĩ nó chơi đá. Còn trẻ quá mà , vậy mà có một hôm như này.

Hôm đó là ngày nó đến tháng, nó mới xin tôi cho nó đi xăm cái hình gì ở vai ấy. Tôi hỏi nó xăm ở đâu thì nó bảo bạn nó quen gần đây bảo đến nhà nó nó xăm cho. Tôi bảo :
- Gọi nó xuống đây , sang nhà nghỉ thuê một phòng mà xăm cho nó thoải mái.

Nhưng nó không chịu , nó bảo:
- Đằng nào em cũng không làm được anh cho em đi chơi tí.

Ừ thì nó nói thế tôi cũng đồng ý. Như thường lệ thì tôi bảo gọi thằng kia đến đón , để tôi còn lấy thông tin. Một lúc sau thằng kia chạy con Ex đến đón con Hương. Nhìn cũng ra dáng dân anh chị mới lớn lắm, đầu đội mũ , mặc áo bó sát hoa hoè hoa sói , nói chung thằng này có gương mặt theo tôi hay gọi mấy thằng trẻ trâu là Mặt Hãm Lồn. Nhìn nó cũng có thể đoán cái loại này không phải dạng tử tế.

Tôi mới bảo :
- Cho anh xin cái số điện thoại , với xem qua cái chứng minh thư của chú cái.

Nó đọc số điện thoại cho tôi mà mồm vân nhóp nhép nhai kẹo cao su. Thề nó đéo làm gì mình chứ không tôi chỉ muốn đấm chết cụ nó đi. Mặt thì câng câng , thái độ thì lấc cấc. Cũng hiểu được vì nó nghĩ tôi là làm thuê cho bà chủ, chứ đéo biết tôi là em bà ấy. Đọc số điện thoại xong nó nói :

- Không có chứng minh thư anh ơi...!!

Địt con lồn mẹ thằng này, muốn đuổi nó đi lắm rồi nhưng nhìn sang con Hương mặt sưng như cái Mâm tôi cố nhịn :

- Thế mày ở đâu , mà tên gì..!??. - Nghỉ con mẹ mày lịch sự đi. Bố tha chưa đập mày là may.

- Nhà em ở trên ngã ba đi qua trường tiểu học ABC , em tên Tuấn. Anh lên đó hỏi ai người ta cũng biết.

Gặp đúng giang hồ thứ thiệt con mẹ nó rồi, sợ suýt teo cả chim. Lại còn "Ai Cũng Biết" . Công nhận chính nhờ ai cũng biết đấy mà con chó này ăn trận đòn chắc phải hơn ngày sau mới biết đau. Tôi nhìn cái Hương bảo :

- Thế đi đi , gần giờ ăn cơm thì về. Có gì gọi điện cho anh.

Nó vâng vâng dạ dạ , leo lên xe thằng kia đi mất. Tôi thì lúc đó còn phải sang nhà nghỉ thu tiền khách , sớm có thằng khách đi chưa thu tiền. Đang bên nhà nghỉ lấy tiền của khách thì cái Mai gọi điện bảo tôi về nhà , nhà đang có top khách 4-5 người. Tính ra từ khi cái Ngọc về là còn 6 đứa , cái Hương đèn đỏ đi chơi rồi, một đứa vừa đi xong đang trên phòng chưa xuống thì ở nhà vẫn còn 4 đứa. Tôi chạy về xem khách thế nào. Vừa đi vừa nháy điện thoại bảo cái Hoa đang trên phòng xong thì về nhanh nhà có khách.

Khách đi 5 người mặc áo công nhân của một công ty gần đó. Buổi trưa mấy ông công nhân tranh thủ giải lao đi Đóng Gạch. Đúng là chết vì Lồn là một cái chết sồn sồn. Làm cả buổi sáng , trưa không tranh thủ ngủ mà còn đi chơi Gái, đúng cũng vái các ông luôn. Nhưng kệ , đi chơi việc của họ , còn việc của tôi là Thu Tiền :

- Bọn anh đi 5 người, em xem có ai xếp luôn một lần đi cho đủ. Nhanh nhanh không hết giờ..!!

Tôi gọi Mỹ , Dung , Trang xuống , còn Mai ngồi đó từ trước rồi. Vừa đúng lúc cái Hoa từ bên kia về.

Thế là đủ 5 người :
- 5 người đây các anh đi luôn nhé. Cho em thu.....

Chưa kịp dứt câu thì cái Mai chỉ tay đếm :
- Mới có 4 thôi anh ơi, cái Trang nó đi với cái Hương lúc em gọi anh từ nhà nghỉ về mà.

Ơ cái định mệnh , nó đi mà tôi đéo biết gì này. Tôi hỏi Mai :
- Nó đi cái gì, lúc anh đi mỗi cái Hương thằng kia chở đi thôi mà...!??

Mai tiếp :
- Em không biết nhưng lúc anh đi hai đứa nó quay lại đón cái Trang. Chúng nó còn bảo xin phép anh rồi.

Mà thôi tạm gác chuyện ấy lại, tôi quay ra bảo khách :
- 4 anh đi trước đi, em chạy đi đón thêm người nữa. Cho em thu tiền luôn. Của các anh 1tr5.

Khách trả tiền rồi tự chọn nhân viên sang nhà nghỉ, còn một ông ngồi lại hóng như hóng......Tôi phi xe sang quán khác mượn được một em cũng khá là hot. Chở về bố kia gật đầu ưng luôn, mồm còn bảo :

- Nhanh em ơi, bọn anh tí còn phải đi làm. À mà chú em tí bọn kia nó mà xong trước thì bảo đợi a với nhé.

Vãi lồn chấm chinsu phụt , đi chơi gái mà kiểu gấp như sắp hấp hối. Thà nhịn mẹ đi , lúc nào thoải mái thì quay lại. Nhưng khổ toàn các ông vợ con rồi, nói thật éo đi buổi trưa thì chẳng bao giờ đi được. Bảo sao máu , xin lỗi các anh công nhân , lỡ vợ có đọc được thì các anh cứ bảo :

- Ở đâu cũng có people this , people that.

Em không cố ý, nhưng sự thật đôi khi nó phũ phàng. Khách đi hết tôi mới ngồi nghĩ lý do tại sao cái Trang đi mà không xin phép . Lý do đầu tiên hiện ra là nó Trốn. Nhưng không phải vì gần đây có chuyện gì xảy ra đâu, không ai mắng chửi nó, nó vẫn đi làm bình thường. Đơn giản nhất là trong sổ tiền của nó vẫn còn 13tr500 , nó không cần tiền hay sao mà trốn. Mà chẳng lý do gì nó phải trốn khổ sở, nó thích về , thích đi nó xin vẫn để nó về bình thường cơ mà. Loại lý do này, tôi gọi điện thì nó không dám nghe máy, gọi cho con Hương nó cũng không thèm bắt máy. Gọi thằng kia thì thuê bao , vãi lồn rồi ...

Tôi phải gọi ngay cho bà chị xuống quán, trường hợp này cũng là lần đầu tiên nhân viên đi mà không gọi về được. Bà chị tôi bận việc phải mất tầm 30' sau mới đi xe xuống. Lúc đó cũng gần 2h chiều rồi. Hai đứa kia đi cũng đã được mấy tiếng. Tôi tiếp tục gọi điện thoại thì vẫn không đứa nào nghe. Bà chị tôi gọi người xuống chuẩn bị đi tìm quanh khu vực ngã ba trường tiểu học ABC . Tôi dùng số điện thoại thằng kia tra fb với zalo thì ra được cái mặt nó ở ảnh đại diện Zalo.

Đm , gom tất số đt mấy thằng em bà chị lại tôi send một loạt ảnh thằng cờ hó ( được cái thằng nào cũng là Iphone nên tiện ) . Nhìn ảnh xong thì có thằng trong số đó biết mặt thằng này vì gần nhà thằng này. Nó bảo :

- Em biết thằng này, nó tên Tuấn . Cách nhà em một đọan thôi. Từ đây lên nhà nó mất tầm 20' đấy chị ạ.

Ngồi trên xe tôi vẫn gọi điện cho hai đứa kia. Cái Hương bắt máy , tôi hỏi :
- Mày đang ở đâu về ngay....Chị với anh đang đi tìm.

Nó tắt máy luôn , có lẽ bà chị tôi quá khét trong chuyện này rồi. Cũng phải thôi, đàn ông bà ấy còn bắt quỳ xuống đánh như chó. Nói gì đến hai đứa này, bọn này nó nhờn vì ở với tôi. Tôi không quát tháo mắng mỏ chúng nó bao giờ. Vì nghĩ cứ nhẹ nhàng thì chúng nó sẽ biết điều . Nhưng tôi khác chị tôi khác, bà ấy ko có cái gọi là tình cảm xen lẫn công việc. Bà ấy có thể cho cái Ngọc mấy triệu về quê, có thể bỏ ra hàng 1-2 chục triệu cho chúng nó đi chơi. Nhưng không ngoan bà ấy có thể đánh nát mặt chúng nó, và chúng nó biết điều đó. Tôi gọi tiếp cho cái Trang , bấy giờ nó mới nghe máy, bà chị tôi giật điện thoại :

- Địt mẹ hai con này , tao mà bắt được có tin tao cho chúng mày cởi truồng đứng giữa ngã ba không...??? 10' nữa mà không về đừng trách tao..!!!

Bà ấy tắt máy mà tôi vẫn thấy hơi sợ, vì tôi tin bà ấy sẽ làm thật. Và sau khi làm thế xong bà ấy sẽ đuổi chúng nó đi. Tính bà ấy tôi nắm trong bàn tay , sòng phẳng, thoáng nhưng làm gì cũng cứng nhắc, đã ra luật thì lúc nào cũng làm theo luật. Chính vì thế mà bà ấy thân là con gái vẫn tồn tại ở cái đất này 10 năm nay. Không phải dựa bóng chồng mới mở quán , bà ấy mở quán làm ăn 3 năm sau mới lấy ông chồng bây giờ. Lấy chồng xong bà ấy như hổ mọc thêm cánh. Và bà ấy bắt đầu tính đến việc mở rộng làm ăn sang lĩnh vực cho vay cầm đồ. Đó cũng là lý do mà giờ tôi ngồi ở đây.

Tầm chục phút sau không thấy đứa nào gọi điện nói gì tôi lại gọi lại. Nhưng lần này cả hai thuê bao , oto cũng đã dừng trước cổng nhà thằng kia , chó sủa inh ỏi, cổng không khoá, nhưng hình như trong nhà không có ai . Mấy thằng kia xộc vào sân , nhà không có người. Bà chị quay ra hỏi thằng kia :
- Có đúng nhà nó đây không..!??

Thằng kia trả lời :
- Đúng nhà thằng mà anh T gửi ảnh cho em xem.

Đứng ngoài cổng đợi phải mất 15' thì thằng kia mới đi con Ex về trước ngõ. Nó thản nhiên như không có gì , mặt ngáo ngơ. Tôi hỏi :
- Hai đứa nhân viên nhà tao đâu...!??

Nó nhìn tôi :
- Em không biết, chúng nó về từ lâu rồi....!!

Chị tôi túm tóc vả nó một cái rõ đanh , mồm chửi :
- Địt mẹ con chó này , mày biết tao là ai không...!?? Mày đưa nhân viên nhà tao đi mà giờ bảo không biết á....Bốp....lại thêm một cái vả nữa.

Nó định bật lại thì mấy thằng em lao vào giữ . Chị tôi tiếp :
- Mày thích chết à, đi vào mở cửa nhà tao xem mày giấu chúng nó ở đâu.

Nó mở cửa, nhìn qua không thấy ai.....Nhưng trong góc nhà có ...
-------------------
Sorry các thím lẽ ra chap 11 là về xxx nhưng e nghĩ lại không muốn dây vào rắc rối. Nên phải viết vội lại một chap khác để bù....E nghĩ câu chuyện nên xung quanh công việc và những chyện trong nghề là đủ ... !!!

Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Rủ nhau đi đập đá - Chap 11"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Nội bộ lục đục, bằng mặt nhưng không bằng lòng - Chap10

Sau khi chuyện cái Ngọc qua đi thì quân số của quán chỉ còn lại 6 người thêm tôi là 7. Người thì đã ít nhưng còn chia bè kết phái , ghanh ghé lẫn nhau . 6 đứa được chia làm 3 phe , mỗi bên 2 người. 

Nội bộ lục đục, bằng mặt nhưng không bằng lòng - Chap10

Nội bộ lục đục, bằng mặt nhưng không bằng lòng - Chap10
Nội bộ lục đục, bằng mặt nhưng không bằng lòng - Chap10
 
Khổ không biết có phải tất cả là do Trùng Hợp giống Sêp'ss hay không mà gần đây tôi viết cái gì cũng liên quan đến con số 3. Hôm nọ quả Tam Xế cũng có ba thế lực hình thành thế chân vạc. Lần này chuyện trong quán cũng chia làm 3 phe , không ai nghe ai cả . Yên Bái một phe gồm có Hoa- Mỹ , Nghệ An một phe trong đó có Hương - Trang , ngày xưa thì Hà Giang cũng một phách có Mai- Ngọc, nhưng giờ Ngọc không làm ở đây thành ra Mai chung phe với Dung. Mà thế lại hợp , tính cái Mai thì ít nói, không quan tâm , chúng mày làm gì thì làm miễn không ảnh hưởng đến tao là được. Nó cặp với cái Dung là chuẩn rồi, cái Dung cũng thuộc dạng bán Bơ và chuyên làm Ngơ mọi tình huống , ghét nó nó cũng kệ, miễn ngày nào nó cũng đi trên 10 vé là nó cảm thấy yên tâm . Cái Dung thì phải nói là dã man về mặt đi khách , ở quán mọi người hay trêu nó, đặt biệt hiệu cho nó là "Lồn Cao Su". Ý nói con này đi không biết mệt là gì, cao su có ấn lõm khi buông tay ra nó lại quay về nguyên dạng. Hôm nào vắng khách , chưa đi đủ trên 10 vé là nó than , nó thở dài :

- Ui zời ôi , hôm nay vắng thế. Khách khứa thế này thì tiền đâu ra.....haizzzzzzzz...!!

Đm , nó thở một quả dài hơn ruột ngựa . Nghe chối tỉ mà không thể yêu thương nổi. Những lúc nó than như vậy tôi hay mở sổ ra xem hôm nay nó đi được bao nhiêu vé :

- Vãi cứt, mày đi được 9 vé trong khi bọn còn lại mỗi đứa mới được 5-6 mà mày kêu như trời sập. Nhìn đồng hồ xem giờ mới mấy giờ.....???

Nó ngước lên nhìn xong thở hắt ra câu :
- 11h20.....Muộn rồi còn gì......!!!

Nó vừa dứt mồm thì có một anh khách đi vào, nhìn cao to mỗi tội mặt hơi sần tí thôi. Vẫn là những câu mời chào đon đả như thường lệ. Mà công nhận làm cái đệt gì lâu nó cũng thành quen, ngày trước làm bếp lúc đầu cầm dao còn không đúng cách, sau thành thạo tôi có thế thái hành tây với tốc độ bàn thờ. Có lần cá cược mỗi đứa một túi hành tây tầm 20 củ thi xem thằng nào thái hết trước , vậy là tôi ăn của một thằng Đài làm cùng 2000 đài tệ. Bây giờ làm cai phò mời mọc, mồm mép nhiều quá đâm ra tôi tự thấy khả năng giao tiếp của mình như được buff lên tầm cao mới. Khách vào nhà là tôi chào cứ như một thói quen từ rất lâu rồi:

- Vào nhà đi anh, toàn em xinh tươi mà em nào cũng ngoan...( Lịt pẹ nói xong thấy thốn , 5 đứa kia còn ok chứ chọn mẹ Trang mà bảo ngoan tí lên phòng kiểu gì cũng lại trả về).....!! - Tôi chợt thấy mình đưa mồm đi chơi hơi xa mà không kịp gọi về.

Nhưng không , anh cao to mặt sần lướt qua một vòng rồi chỉ tay chọn cái Dung. May quá, anh chọn đúng người con mẹ nó rồi. Tôi nhìn sang cái Dung :

- Dung đứng dậy đi làm em ơi..!!!

Cái Dung nhìn khách cười rồi nháy mắt một cái. Tự nhiên gai ốc tôi nổi khắp người, như kiểu thằng nào vừa úp tay vào thùng đá xong bất ngờ sờ lên lưng tôi vậy. Vì sao...?? Vì tôi nhớ đến quả bùa Mắt Rắn mà chị tôi với mấy đứa kia đồn đại. Có khi nào nó là thật , khi mà cái Dung chỉ cần đưa mắt nhìn là khách chọn nó ngay. Mặc cho các em trẻ hơn, xinh hơn vẫn còn ngồi đó.

Cái Dung đi khỏi , mọi lời bàn tán mới bắt đầu . Tôi thì ngồi hóng như mọi lần, bình thường ngồi tụ tập đông hay đang giờ đi làm tôi bảo chúng nó hạn chế nói tiếng dân tộc. Vì khách nhiều người sợ gái dân tộc lắm. Có lần khách trả tiền rồi, vừa đi ra cửa thì cái Hoa gọi cái Mỹ bằng tiếng dân tộc câu gì đấy. Thằng khách hết hồn, quay lại bảo em có việc , cho em xin lại tiền lần sau em ghé. Nhưng tôi biết thừa là nó sợ gái dân tộc . Bằng chứng là không bao giờ thấy bố ấy quay lại nữa. Chắc các thanh niên sợ bị bỏ bùa nên sợ , với đi làm mà nói tiếng dân tộc người ta sẽ khinh cho. Làm cái này mới thấm câu "Có Tiền Nhưng Chưa Chắc Đã Có Học." Lắm ông có tí tiền vào là cao giọng lắm, toàn nói mấy câu khinh khỉnh . Loại đấy chỉ đôi ba câu là tôi đuổi khéo luôn :

- Quán em hết người, mấy anh đi chỗ khác chơi...!!? - Thế cho nó nhanh , nhân viên có đi bọn nó cũng hành cho nát người.

À còn chuyện bùa chú suy cho cùng thì tôi vẫn không tin . Nhờ bọn nó nói tiếng Kinh , cho nên trong giờ làm chúng nó nói chuyện gì tôi cũng nghe và hiểu được. Chúng nó ngồi với nhau kể về cái Dung:

- Bà Dung này không chừa một ai , không biết nhường nhịn gì đâu.

Tôi hỏi :
- Sao lại thế...Nó làm sao à..!??

Cái Hoa mới nói :
- Đợt anh chưa làm có thời gian vắng khách lắm. Mà nhà thì đông người, có hôm bà ấy đi được 12 vé rồi. Trong khi cái Mai còn chưa được vé nào. Chị mới bảo bà ấy đi vào trong nhà để người khác đi. Tại bà ấy cứ ngồi đây khách vào chỉ chọn bà ấy...

Nghe nguy hiểm vãi , tôi hỏi thêm :
- Thế sau đó sao...!??

Mai nói :
- Thì lúc đó nhà còn 3 người , em với cái Hoa , cái Dung. Chị bảo Dung đi vào , giới thiệu khách đi em...Khách cũng ok rồi. Nhưng bà ấy lại thò ra bảo lấy cái sạc , xong nhìn khách cười. Khách hỏi nhà còn em này nữa à..!?? Xong bảo không đi em nữa đi cái Dung cơ. Thế là chị phải chịu.

Cái Mai kể cái Dung đi về mọi người cũng nói, cái Hoa nó còn mắng :
- Chị đi được nhiều thì nhường cho người khác đi mở hàng, nó 8h tối còn chưa được vé nào mà chị làm thế à..!??

Cái Dung không vừa quay ra nói lại :
- Khách chọn thì tao đi , chứ tao ép à...Ai chẳng muốn kiếm tiền...Nhà tao còn hai đứa con chờ tao gửi tiền về kia kìa...!!

Nó nói thế cả nhà không ai thèm nói gì nữa, từ sau đó chị tôi phải cố gắng cân bằng giữa mấy đứa nhân viên , cũng họp cả lại phân tích, giáo huấn không thiếu cái gì :

- Nhà có mấy chị em, nhường nhịn nhau một tí, sau đứa nào đi được nhiều thì chị sẽ xếp cho đứa ít đi trước. Còn nếu khách vẫn chọn thì chị sẽ bảo đến tháng ko làm được.

Chúng nó cũng đồng ý, chị tôi ngoài mặt nói vậy thôi chứ bà ấy cũng thiên vị cái Dung lắm . Cũng phải thôi , nó khác nào con gà đẻ trứng vàng đâu. Đi làm không bao giờ có từ bật phòng, ngày mới xuống nó tuyên bố thẳng với chị tôi :

- Khách già, khách say, khách đập đá em đi được hết...Miễn có tiền là được.

Và từ đó đến nay chưa bao giờ nó làm sai với quả slogan bá đạo ấy. Chưa thằng nào lọt vào tay nó đi về mà chê cả. Nó đi khách thì chỉ có yên tâm tuyệt đối, các bác còn nhớ quả bo 7tr một đêm trên khách sạn chứ. Lại bảo không phải là nghệ thuật đi. Cùng cảnh đi làm nhưng nó lại hơn gấp đôi , gấp 3 người khác. Mà đối với chủ thì những nhân viên như thế quý còn hơn vàng, nó làm ra làm mà chơi ra chơi. Có nhiều hôm mình nó làm phải bằng hai đứa.Như thế không quý , không thiên vị làm sao được.

Chứ làm ăn như mẹ Trang , mang tiếng xinh nhưng không bằng một nửa cái Dung. Mẹ đấy thì chỉ anh nào chạy Ex là thích thôi, mà đéo hiểu Ex thì có cái nồi gì mà thích , đm lắm khách đi oto đến chọn nó cũng không đi. Vì mấy ông oto thì thường già , còn mấy thằng Ex thì trẻ , lại trẩu. Cái độ tuổi 98 khi đó mới 17-18 tuổi thì thích Trẩu là đúng rồi. Cho nên là xách dép cho Dung hết , khách đi Dung chỉ có quay lại tìm chứ không có chê. Chính vì thế mà cái Dung gần như bị cả nhà ghét , được cái nó biết nhưng cũng kệ. Tôn chỉ của nó là :

"Cơm ai nấy ăn mà việc ai lấy làm."

Nhưng ghét nhau thì ghét cũng chỉ nói sau lưng chứ ít khi thể hiện trước mặt để cãi nhau cả. Vì bọn nó không dám, cái gì ra cái đấy, quán làm ăn đâu phải cái chợ. Có quy định với luật lệ cả. Cấm chửi nhau đánh nhau ở nhà , đứa nào mà làm sai thì bà chị tôi đánh thẳng tay. Thoải mái nhưng cũng phải biết điều , cứ làm ăn đàng hoàng ngoan ngoãn thì thích gì cũng được. Đợt tôi mới làm được tháng đầu tiên bà chị tổ chức cho đi ăn đi chơi liên tục, bay nhảy cả đêm. Mỗi lần bay tầm chục người cũng không dưới 20tr. Nhưng trước khi đi chơi lần nào cũng nói :

- Chơi được thì phải làm được, không phải chơi xong mai về lại em không làm được.

Tiền oăn chơi bà chị tôi bao cả nhé, nói thế thôi chứ lần nào về cũng để chúng nó ngủ nghỉ đến 7-8h tối. Đứa nào không dậy mới phải gọi. Nhưng chúng nó cũng biết điều nên lần nào đi chơi về làm cũng căng hơn ngày thường. Kiểu sau một đêm có tí vitamin hung hăng nên hôm sau cày khoẻ. Cái Dung bị ghét nên đi chơi cũng bị soi , bọn kia nhân lúc phê pha toàn chụp ảnh dìm hàng rồi về nhà bỏ ra xem cười với nhau. Đấy là Dung và hai phe còn lại , tuy nhiên nội chiến không chỉ có thế , nó còn là những dòng hải lưu ngầm không cùng hướng. Phe Yên Bái cũng không ưa gì phe Nghệ An ( chi ,mô, răng , rứa) . Hai phe này không ưa nhau vì cách sống, cái Hương với cái Trang thì xinh hơn , trẻ hơn cho nên người yêu trên mạng nhiều hơn , chính vì thế trưa nào chúng nó cũng điện thoại hết anh này đến anh nọ, cứ rí ra rí roáy. Bọn kia không ngủ được, nói qua nói lại cuối cùng ghét nhau.

Bọn cái Hoa cái Mỹ nói cái Hương cái Trang không nghe. Bực mình mới vào bảo tôi, lại phải đứng ra phân giải , tất nhiên là tôi mắng hai đứa vô ý thức kia rồi. Tôi quát :

- Không ngủ để người khác ngủ , gọi điện thoại thì ra phòng khách. Chui hết vào đấy nói ai chịu được, lại còn cười to nữa. Từ sau ra ngoài mà buôn điện thoại không đập điện thoại đấy.

Sau đó thì ko đứa nào buôn điện thoại để phải cãi nhau nữa. Nhưng lúc ăn cơm thì chúng nó thái độ ra mặt, dại diện mỗi phe ngồi hai bên nồi cơm, tự đơm cơm ,xới cơm cho nhau đúng kiểu : "Nước Sông Chổng Mông Vào Nước Giếng." Đm đúng bọn trẻ con nhìn mà hài, thế nên tôi mới nghi ngờ tuổi thật của cái bọn này. Nhiều lúc chúng nó cư xử như trẻ trâu 15-16 tuổi . Ngang ngược, bướng bỉnh, bất cần đủ cả. Riêng phe trung lập của Mai với Dung thì chẳng tham gia vào mấy cái trò vô nghĩa. Bọn đấy tuổi đời với tuổi nghề từng trải rồi, già dặn hơn hẳn. Hai đứa nó thây kệ bọn trẻ con, thích làm gì thì làm.

Ghét nhau là thế nhưng không đứa nào có tính tắt mắt hay chơi bẩn sau lưng nhau . Nôm na là sống có nghĩa khí , tôi được nghe lại câu chuyện cả nhà đồng tâm đánh "Giặc" - "Giặc" ở đây là Khách. Đại loại là hôm đó có một thằng đi chơi xong bùng tiền không trả. Thế là cả nhà toàn con gái kéo nhau sang nhà nghỉ đánh thằng kia , vũ khí thì toàn giày cao gót, với guốc năm phân. Nghe kể thấy thương thằng kia vl bị một đống nữ hội đồng không thương tiếc, cứ guốc nó bổ vào đầu. Đánh cho mà bỏ cả xe chạy , cái xe giờ tôi vẫn thấy gửi trong kho nhà nghỉ. Phải mấy tháng nay thằng kia không dám đến lấy. Chắc bỏ của chạy lấy người rồi. Sức mạnh của giày cao gót thật là vcl . Nghiệm lại thì đúng với câu " Giặc đến nhà đàn bà cũng Nện ."

Mỗi đứa một tính, phải quản lý tất cả chúng nó lắm lúc cũng thấy đau đầu . Cứ chí choé , cạnh khoé nhau suốt ngày. Chính vì vậy đi đâu làm chúng nó thường rủ nhau đi , mà nếu một đứa đến chỗ làm mới thấy ổn là vài hôm sau kiểu gì nó cũng gọi 1-2 đứa bạn nó xuống. Quán tôi nhân viên toàn thế, lúc đầu cũng chỉ có 1-2 đứa , đối xử tốt chúng nó tự kéo người về cho mình. Nhưng cũng có lúc bọn nó về là lại kéo nhau về hết. Nhiều khi quán cũng cháy cả nhân viên vì bọn nó xin về quê là mấy đứa về cùng lúc.

Về mà xem ảnh chúng nó vào rừng nhặt củi , đi cày ruộng , mặc quần áo trên đông dưới hè mà cười phọt cả rắm. Nhìn éo thể tin nổi bọn nó trên đấy với bọn nó dưới này lại khác nhau một trời một vực như vậy. Nhất cái Hương, người thì bé bé , còi còi ấy thế mà về nhà nó địu cái bồ củi phải to gấp đôi người nó. Phải nói là khoẻ , tôi hay trêu nó là :

- Về nhà để làm Siêu Nhân đấy.

Con bé nói :
- Về nhà là phải làm chứ anh, ngồi không như này bị chửi chết.

Ở với chúng nó lúc thì tôi phải đứng ra làm quan toà, lúc thì phải nhẹ nhàng an ủi , lúc phải bảo vệ ....Đây mới có 6-7 đứa , chứ như những chỗ khác có quán nuôi đến 2-30 đứa không hiểu còn mệt cỡ nào. Nhưng suy cho cùng nuôi ít mà lại tình cảm , nuôi nhiều theo kiểu gà công nghiệp thế kia thì làm sao mà sát xao quan tâm được. Cho nên quán tôi nó hơi khác quán khác ở mặt tình cảm là như vậy.......!!! Chứng kiến nhiều chuyện , nhiều việc của bọn nó tôi cũng thấy thích cái công việc không mấy làm hay ho mà mình đang làm hơn ...
-----------------------
Chap sau tôi định viết về những cuộc đi đêm, ăn chơi với xxx, luật lá phong bì nhưng nghĩ lại thấy hơi Nguy Hiểm.....!!! Chắc có lẽ phải đổi chủ đề.......!!!

Bài viết "Nghề Nuôi Gái: Nội bộ lục đục, bằng mặt nhưng không bằng lòng - Chap10"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9

Có bạn nói với tôi , nên kể lại cả 2 mặt cuộc sống trong cái nghề làm gái lẫn nghề nuôi gái này cho nó hấp dẫn , và trở nên thật hơn. 
 
Nghề Nuôi Gái: hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9
Nghề Nuôi Gái: hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9 - Ảnh mang tính chất minh họa

Hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9

Trước tiên xin cảm ơn bạn đã góp ý kiến , nhưng mục đích ban đầu khi tôi bắt tay vào viết những câu chuyện như thế này không phải muốn thể hiện cái gì cả. Tôi muốn các bạn hiểu hơn về cuộc sống của những cô gái mà xã hội gọi là Phò. Tôi không bênh, không nói đây là nghề tốt đẹp. Cái tôi viết không đánh đồng tất cả của cả xã hội, tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn những hoàn cảnh của những cô "Phò" mà tôi biết , ở cùng tôi và làm việc cho tôi.
 
Mặt khác có lẽ mọi người đều biết đó là làm Gái thì kiếm tiền dễ, kiếm tiền nhanh và kiếm tiền nhiều. Cái này thì đúng luôn , một ngày mỗi đứa có thể kiếm đến 2-3tr tính cả bo. Không thì kém cũng được 1tr một ngày. Trừ những ngày đèn đỏ , mệt mỏi ra thì trung bình một tháng mỗi đứa phải kiếm được ít nhất là 30tr. Mưa đôi khi vẫn đến mặt, mà nắng thì đến toàn thân luôn. Vì nhiều hôm trời mưa mà nhà nghỉ ở xa gọi vẫn phải mặc áo mưa đi làm , không phải vì tham mà là vì mối quan hệ làm ăn. Những nhà nghỉ họ có một lượng khách dồi dào. Nhà nghỉ thì khách tứ xứ thập phương, từ người lao động, dân lái xe, thanh niên, học sinh, kể cả là đại gia đôi khi vẫn đi nhà nghỉ.
 
Chính vì lượng khách tập hợp đủ thành phần như vậy nên nhà nghỉ rất hay gọi nhân viên, công nhân đi làm về trốn vợ phi vào nhà nghỉ gọi tạm một em đổi món. Thanh niên muốn đổi gió cũng đến nhà nghỉ gọi một em thử cảm giác khác lạ. Không phải ai đi chơi gái cũng vào quán, tính ra nhiều khi lượng khách vào quán có khi không bằng nhà nghỉ. Có hôm một nhà nghỉ gọi đến 15-20 lần. Chính vì thế làm ăn mà kiêu chảnh nắng ngủ mưa nghỉ mát trời đi chơi thì chắc bốc cám mà ăn.
 
Nhà nghỉ có thích quán bạn , thích nhân viên nhà bạn thì họ mới gọi. Làm ăn không giúp đỡ nhau , phật lòng nhau thì họ sẵn sàng gọi nhà khác. Đâu phải quán tôi độc quyền nhân viên. Xung quanh còn một mả các quán khác nữa, thế nên mưa nắng, trừ bão hoặc điều kiện thời tiết nguy hiểm nếu nhà nghỉ gọi thì các em nó vẫn phải đi. Luật là thế rồi , nói thế để các bạn biết không phải chỉ là nằm ngửa ăn sẵn đâu. Tính chất công việc không những năng động mà còn di chuyển thường xuyên luôn , đôi khi lại thân thiện với môi trường. Mọi người còn ngại mưa nắng chứ nhân viên quán tôi chịu thương chịu khó lắm , không quản nắng mưa.
 
Chẳng đồng tiền nào là dễ kiếm cả các bạn ạ, có khi cho các bạn đi làm các bạn cũng không thể nào chịu nổi ấy chứ. Đùa thôi, dù gì thì một công việc đàng hoàng vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Nói thế không phải biện minh mà là đôi khi Nghề chọn Người các bạn ạ. Thế nên tôi vẫn sẽ kể những câu chuyện nói về công việc cũng như hoàn cảnh của bọn nó cho các bạn đọc. Những hoàn cảnh theo tôi là đáng thương tâm. Và lần này tôi xin kể về Ngọc , bạn cái Mai quê ở Hà Giang.
 
Nếu ở lần trước việc Mai bị bán sang Trung Quốc đã khiến các bạn cảm thấy cuộc đời Mai đầy bi kịch , đau thương thì nếu nghe kể về cuộc đời của Ngọc tôi nghĩ các bạn còn thấy thống khổ hơn nhiều lần. Ngọc sinh năm 96 ( theo em ấy nói ) , cũng đã lấy chồng và có một con. Ngọc nó có một dáng người nhỏ nhắn , 96 nhưng nhìn trẻ con lắm, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Tóc thì luôn để ngắn ngang vai , uốn cụp vào trong. Nhiều tuổi thứ hai nhưng nhìn xinh thì chỉ kém cái Trang mà thôi. Nói là kém hơn nhưng đấy là do tôi cảm nhận chứ khách vẫn ưng cái Ngọc vì Ngọc nó không kén chọn , không vùng vằng quá đáng như cái Trang. Nhưng Ngọc nó có một khối u ở não các bạn ạ. Cái này ngay hôm đầu xuống làm nó đã bảo với chị tôi. Ban đầu chị tôi không dám nhận vì quá nguy hiểm. Tuy rằng chưa biết được khối u của nó lành tính hay ác tính. Nếu nhận nó không may xảy nhỡ ra vấn đề gì khi đi làm thì ai mà đỡ nổi. Nhưng cái Ngọc nó nói :
 
- Chị để em làm đi, em không sao đâu. Em sẽ viết giấy tự đi làm có vấn đề gì không liên quan đến chị. Chị chỉ coi như cho em ở trọ ở đây thôi. Ai hỏi em cũng không nói em làm nhân viên cho chị . Chứ giờ chị không nhận thì e cũng chẳng biết phải đi đâu.
 
Nó vừa nói vừa khóc, chị tôi mới hỏi :
- Em bị bệnh thế không ở nhà còn đi làm làm gì. Mà không chữa trị gì à..!?
 
Cái Ngọc bắt đầu kể:
- Nhà em nghèo lắm làm gì có tiền chữa hả chị, u não cũng chữa sao mà khỏi. Đi khám người ta bảo phải nằm ở viện để theo dõi xem u lành hay ác. Nhưng em nằm được một ngày trốn ra luôn.
 
Nhà cái Ngọc trên Hà Giang , nghèo lắm, bố mẹ đẻ mất sớm , nó ở với bố mẹ nuôi từ năm 10 tuổi. Năm 16 tuổi nó đi lấy chồng , cũng có với nhau một mụn con. Đẻ con ra một thời gian nó thấy cơ thể yếu dần, lắm lúc đi còn không vững, hay đau đầu rồi buồn nôn chóng mặt. Chồng nó phải đạp xe mấy chục cây số để nó bắt xe đi bệnh viện khám. Bác sỹ chụp chiếu thì kết luận nó có khối u trong não. Từ khi nó biết mình bị u não nó cũng không làm được gì nặng. Thằng chồng nó cũng không khoẻ mạnh được như người bình thường , nó bảo chồng bị bệnh thận . Nhà toàn người đau ốm bệnh tật , chẳng có ai là lao động chính . Con cái thì nheo nhóc , bố mẹ nuôi cũng còn phải trông vào nó. Nó bảo đi khám xong xuống dưới xuôi làm kiếm tiền , cho nên khi nghe bác sỹ bảo nó phải nằm viện một tháng để theo dõi thì hôm sau nó trốn . Nghe ai giới thiệu nó có số chị tôi gọi xin xuống làm, nhưng xuống đến nơi nó mới dám nói về bệnh tình của mình.
 
Cuối cùng bà chị tôi cũng nhận để nó làm, nhưng không dám để nó làm nhiều, nó cũng đồng ý điều đó. Không những thế cứ hai tuần bà chị tôi lại chở đi nó đi bệnh viện khám qua xem thế nào . Lần nào bác sỹ cũng bảo cần nằm để theo dõi tình hình nhưng nó đều không chịu. Nghe câu chuyện về nó tôi càng cẩn thận hơn trong việc xếp khách cho nó đi làm. Những khách nào mà say , nhìn kiểu lấc cấc, hách dịch thì tôi không để nó đi. Đi xa tôi cũng hạn chế để nó đi. Những khách quen hay vào nhà thì tôi cố nói nhẹ nhàng gạ khách đi cái Ngọc. Vì đã là khách quen thì họ lúc nào cũng lịch sự , không bao giờ chày bửa. Tôi cũng dặn Ngọc :
 
- Em đi làm thì cố gắng nhẹ nhàng, nhìn mặt thì không đoán được tính cách. Nên nếu vào phòng cảm giác khách khó quá thì xin phép về luôn cho a. Với em đi khách mà gặp ai tử tế thì xin số thành khách quen của em. Tránh va chạm là trên hết. Mà người có mệt hay đau đầu thế nào phải bảo anh ngay nhé. Mày không nghe thì anh cũng không giữ mày ở lại làm đâu.
 
Hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9
Hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9  - Ảnh mang tính chất minh họa
Tôi nói thế vì sợ nó không nghe lời , nhưng nó ngoan lắm. Ăn cơm xong hầu như hôm nào nó cũng là người dọn dẹp , rửa bát. Tôi cũng bảo mấy đứa kia :
 
- Nhà có mấy chị em thì chia nhau làm, đừng có nhừa việc. Ai cũng đi làm cũng kiếm tiền như nhau thôi.
 
Nó đi làm được tiền bo nó gửi chủ hết, nó bảo nó gửi để nếu không may nó có làm sao thì nhờ chủ gửi về nhà cho nó. Cũng nhờ chú ý, quan tâm đến nó, nhắc nhở nó uống thuốc điều độ , khách nó đi cũng toàn người hiền lành nên mấy tháng trôi qua không có vấn đề gì xảy ra cả. Việc ăn uống tôi cũng mua nhiều cái ngon , bổ hơn. Những tưởng mọi chuyện cứ bình yên như thế thì cũng may mắn. Nhưng cái số con người khi mà đã rơi xuống bùn lầy càng vùng vẫy càng bị lún sâu. Cái Ngọc là trường hợp như vậy , số nó khổ từ bé , đến tận bây giờ chưa lúc nào được thoải mái. Khi nó đang đi khách thì ở nhà gọi điện xuống , Mẹ Nuôi nó mất . Nó ngất luôn tại phòng , khách chưa làm gì cả. Ngày hôm đó cả quán cả nhà nghỉ náo loạn. Ông khách cũng sợ vã cả mồ hôi. Tôi gọi cho bà chị, bà chị ngay lập tức đánh xe xuống chở nó vào bệnh viện.
 
Ngồi trên xe, lay người nó không tỉnh tôi cũng thấy sợ. Đưa vào đến phòng nằm , bác sỹ thăm khám xong thì lúc sau nó tỉnh. Vừa tỉnh nó đã khóc tu tu , may sao bệnh của nó không ảnh hưởng gì. Chỉ là nó sốc quá nên ngất đi. Nó đòi về nhà nhưng chị em tôi không cho về bắt nằm ở bệnh viện sang ngày hôm sau. Sáng hôm sau nó bảo :
- Chị ơi , cho em về nhà làm đám tang mẹ.
 
Chị tôi đồng ý, chở nó về quán mọi người giúp nó xếp quần áo. Chị tôi thì tính tiền thanh toán cho nó, còn cho thêm mấy triệu xong đưa nó ra bắt xe. Xong dặn :
- Đi về cẩn thận, có chuyện gì thì alo cho chị hoặc anh.
 
Nó đi về mà vẫn không ngừng khóc. Tôi cũng khá yên tâm khi nó không về một mình mà có cái Mai đi cùng. Tôi cũng dặn cái Mai đi đường chú ý quan tâm đến bạn. Hai đứa lên xe tôi mới đi về.
 
Hai đứa nó về phải mất hai tuần sau mới xuống. Hôm nó xuống nhìn nó gầy , đen mà mắt thâm quầng do thiếu ngủ. Cái Mai thì nghỉ ngơi hôm sau đi làm luôn. Còn cái Ngọc tôi không cho làm, tôi bảo nó nghỉ ngơi vài ngày , ăn uống cho khoẻ xong rồi làm được thì làm. Mọi chuyện lại diễn ra như trước khi mẹ nuôi cái Ngọc mất. Ngọc vẫn đi làm , nhưng giờ do kém sắc hơn nên khách không còn chọn nó như trước nữa. Nhưng ít ra ở đây nó vẫn thoải mái hơn ở nhà.
 
Nó xuống được mấy hôm thì tôi có việc phải đi Hà Nội. Bà chị tôi cũng không ở quán , hôm đó để mấy đứa nó tự làm tự thu tiền , được vé nào thì được. Thì đúng hôm đó cái Ngọc bị khách đánh. Mà đánh đau , bình thường nhân viên có bị đánh thì chỉ bị tát 1 , 2 cái thôi. Đây thằng chó ấy nó chốt phòng đánh không cho con bé ra ngoài. Nhà thì chủ ko có ai , khách của nhà nghỉ Hoa Sen gọi. Hoa Sen nằm trong ngõ cách quán tôi tầm hơn 100m nên nhân viên đi bộ đến cũng được. Nó bị đánh ở nhà không một ai biết, thằng kia nó không cho gọi điện thoại. Chủ nhà nghỉ mãi mới mở được cửa để can ra. Thằng chó đó say rượu bắt làm tình , cái Ngọc bảo a đi rửa cho sạch đi đã thì nó chửi con bé là khinh nó, chê nó :
 
- Địt mẹ mày, con phò này tao bỏ tiền ra đi mày mà mày còn chê tao bẩn ...Bố đánh chết mẹ mày giờ ...
 
Cái Ngọc cũng nói :
- Thì a tắm rửa qua đi rồi em chiều, không thì a cho em về anh bảo họ gọi cho anh người khác.
 
Chỉ có vậy thôi mà nó túm tóc vả con bé mấy cái. Cậy tí rượu trong người thú tính của nó càng mạnh. Càng đánh nó càng nặng tay hơn. Bọn nhà nghỉ biết nhưng nó cũng không gọi lại cho tôi hay bà chị tôi bảo là khách đánh nhân viên. Nó mở được phòng thì cái Ngọc đã nằm bệt ở đất , thằng kia đi ra ngoài còn không trả tiền mồm vẫn chửi :
 
- Địt mẹ con cave.
 
Lúc cái Ngọc được đưa về nhà thì mấy đứa ở nhà mới biết mới gọi điện cho tôi. Khi đó xe đang dừng chân ở 559. Chị tôi cũng đã biết, bà ấy cho người đến Hoa Sen tìm xem con chó ấy là thằng nào. Cái thằng quản lý ở Hoa Sen biết nhưng nó chối bảo không quen , vì thằng kia cũng có tí quan hệ. Mãi sau phải đích thân bà chị tôi đến nói chuyện thì nó mới phun ra thằng đó tên là Minh , đệ của một ông tổng phân phát kẹo ke ở cái huyện này. Những ông to bà lớn trong xã hội thì hầu như ai cũng biết nhau , họ rất tránh những va chạm kiểu nhỏ nhặt như này. Đàn bà nói chuyện thì không hợp , chồng bà chị tôi gọi nói chuyện với ông tổng kẹo và bảo mai đưa thằng kia xuống quán xin lỗi. Tất nhiên là bên kia phải đồng ý rồi , xé vé nhau sao được trong khi con chó kia cũng chỉ là chân sai vặt không đáng để mắt.
 
3h chiều hôm sau nó đi cùng một thằng nữa xuống. Khi đó tôi cũng ở quán, chuyện đánh nhau dạy dỗ tôi không can thiệp. Tính tôi ko thích va chạm nếu không động đến mình. Thằng chó vào quán thì biết mặt bà chị tôi , chào lễ phép lắm. Cửa quán kéo lại luôn :
 - Hôm qua mày đánh nhân viên nhà tao phải không..!??
 
Thằng kia chưa kịp trả lời :
- Bốp...
Một vả ngang mặt....
- Em xin.....
- Bốp...
 
Chưa dứt câu nó lại ăn thêm một cái nữa bên đối diện. Trước mặt lúc đó có cả 7 đứa nhân viên. Mấy thằng em trong nhà đi ra thằng giữ thằng đánh. Chị tôi bắt nó quỳ giữa nhà , một thằng ăn hôi kiểu cay cú vì chưa được đánh lao đến sút một phát giữa mặt. Đm thằng chó nằm quay ra đất, bà chị tôi đứng lên :
 
- Mày chỉ là cái hạng tôm tép, đi chơi mà còn đòi xé vé nhà tao á. Đm mày nhìn xem mày đánh nhân viên nhà ai. Bố mày cho mày cụt chân ngay tại đây luôn đấy.
 
Con chó bây giờ mới cố thều thào :
- Em không biết nhân viên nhà chị, hôm qua em say quá. Chị..tha cho...em.
 
Bà chị tiếp :
- Hôm qua tao nói với anh yyy mày là để tao dẫm lên cái mặt chó của mày. Địt cụ thằng ranh con. Cút...Lần sau đi chơi né mẹ mày nhà tao ra.
 
Lần đầu xem cảnh đánh người mà vừa hả hê vừa thấy ớn ớn như thế. Thằng chó bị sỉ nhục trước một đống người. Phải nói là nó cay lắm , nhưng phải chịu thôi , còn muốn sống yên ổn thì phải biết vị trí của mình ở đâu. Đâu phải chuyện gì cũng cứ xin lỗi là xong, anh tổng của nó đi bay với vợ chồng bà chị tôi suốt. Lạ gì nhau đâu, thằng này bị thế còn nhẹ. Thôi thì cũng coi như đòi lại được ít công bằng cho Ngọc. Nhưng đúng vận đen đeo bám , được một tháng sau , lại tin dữ từ quê báo xuống , lần này bố nuôi nó trèo cây hái quả bị ngã gãy chân .
 
Nó buồn nhưng không dám kêu ca , than vãn với ai. Vì nó biết ai cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng nó cần tiền gửi về cho bố. Lần này thì mọi người mỗi người một ít góp vào cho nó. Gửi tiền thì bố nó cũng chẳng ra bến xe hay ngân hàng mà lấy được, chồng nó thì chẳng biết cái gì. Ngày trước mỗi lần nó gửi tiền đều là Mẹ nuôi đi nhận. Vậy là nó lại phải tự đi về. Lần này cái Mai không về cùng nữa, Mai nó muốn kiếm tiền như nào thì chắc các bạn cũng đọc qua rồi. Chính vì vậy Mai không về cùng Ngọc. Cái Ngọc về được mấy hôm thì tôi gọi điện hỏi thăm :
 
- Tình hình gia đình sao rồi em, bố em sức khoẻ thế nào..!??
 
Nó nói như cố không để tôi biết nó đang khóc :
- Bố em bị gãy chân, mấy tháng không đi lại được anh ạ. Giờ em phải ở nhà chăm con , rồi chăm bố nữa. Nhà còn mỗi mình em thôi.
 
Tôi hỏi : - Thế chồng em đâu..!??
 
Nó bật khóc :
- Chồng em theo gái rồi anh ạ. Hôm em về không báo trước, vào đến nhà thì thấy nó dắt gái về nhà. Thế mà em còn thương nó đau ốm.
 
Khổ thân nó, đi làm thì một đồng cũng gửi để đem về. Có dám mua sắm gì đâu, giờ thì một đống chuyện không may đổ xuống đầu. Ngọc nó nói thêm , thằng chồng nó lấy lý do là không muốn cái Ngọc khổ, nó không muốn làm ảnh hưởng đến cái Ngọc , nó thương cái Ngọc nên làm thế để cái Ngọc bỏ nó. Sau lần nói chuyện đó tôi không gọi được cho cái Ngọc thêm lần nào. Hình như nó thay số hay nó xảy ra chuyện gì tôi cũng không đoán được. Hỏi cái Mai thì Mai cũng lắc đầu không biêt..Cũng phải thôi gọi là cùng quê chứ trên dân tộc nhà cách nhà còn hàng km , chưa nói đến khác làng, khác bản.
 
Vậy là cái Ngọc không xuống nữa, nhưng như thế tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vì nói thật bản thân tôi cũng không muốn nó xuống đây làm lại. Quán là nơi làm ăn , và cần hạn chế những việc mang tính rủi ro cao nhất. Cái Mai tuy trải qua một thời gian khủng khiếp bên Trung Quốc , nhưng cái Ngọc thì cuộc sống của nó đã khốn khổ từ lúc mới sinh ra. Cho đến tận bây giờ ít ra cái Mai còn có người yêu thương là chồng nó, còn có bố mẹ và đứa con. Nhưng cái Ngọc thì.......tôi cũng không biết rồi đây nó còn có thể bấu víu vào điều gì ...
 
-------------------
 
Chuyện này xảy ra vào cuối năm ngoái.....Sau này nghe cái Mai kể thì cái Ngọc ở nhà nuôi con , nó bỏ chồng rồi. Lý do nó thay số điện thoại là vì nó thấy ngại với mọi người, mọi người góp tiền cho nó nhưng nó không có tiền trả nên không dám nghe....Còn bệnh của nó thì như án Tử treo trên đầu.. Nếu đó là U ác tính thì khi nào thần chết gọi là đi. Nó nhờ cái Mai cảm ơn mọi người đã giúp nó.
 
Đừng nói "Phò" không có Tự Trọng....!!!
 
 Bài viết "Nghề Nuôi Gái: hoàn cảnh của Cái Ngọc - Chap 9"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ

Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8

Hôm trước có mấy bác vào nói là thằng này kể phét vl ra. Làm đéo gì mà đi được những 15 vé một ngày hay có ông lại bảo đi thế không biết đau à...??? 
 
Thế tôi mới nói từ đầu có những chuyện nếu không kể ra thì người ngoài sẽ chẳng bao giờ tin. Riêng tôi thấy ngày chúng nó đi 15 vé là điều quá bình thường , có đứa từng làm ở Đồ Sơn còn nói :
 
- Dưới đó bọn em ngày còn đi được 20-25 vé là nhẹ nhàng.
 
Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8
Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8
Mà quả thật , mấy năm trước tôi có thằng bạn trực điện thoại điều gái dưới đó bảo , có em một ngày khách gọi đến 3-40 lần. Em đấy phải thuộc hạng hotgirl body Ngọc Trinh mà lại xinh như Bạch Tuyết. Đồ Sơn toàn hàng thửa mà ,nếu so sảnh cả nước thì chắc chắn Đồ Sơn phải đứng đầu về ngành công nghiệp Đóng Gạch Một Lỗ này. Tôi cứ tính trung bình cho mấy ông thắc mắc bảo tôi phét như này :
 
Mỗi vé lâu nhất thì cũng quy định 40' , hết thời gian là nhân viên tự về, hoặc tôi sẽ xem giờ để gọi. Ông nào không đi nhanh mà ra thì nhân viên nó sẽ nhắc :
- Sắp hết giờ a đi nhanh không lát em bị gọi về đấy.
 
Thế là các quý ông phải dập cật lực mà xả ra thôi. Mà nói thật chỉ có bố nào chơi hàng chơi đồ vào thì nó mới lâu. Chứ người bình thường chỉ cần tầm 30' là thoải mái , sung sướng. Đụ dai thì hại sức chứ hay ho gì.
 
Mà mấy khi có ông nào đi lâu thế đâu đa số 20-30 phút là xong. Nhanh nhanh mặc quần áo đeo khẩu trang , đội quả nồi cơm điện là phắn. Chứ đâu phải ai cũng như "Ông chú đạp xe đạp" xong còn nằm tâm sự. Mà ông chú đấy thì chỉ đi vào tầm sáng nên quỹ thời gian nhiều, thoải mái. Chưa kể đến ông nào yếu sinh lý , vừa cho vào đã ra. Đm lắm khi 300k còn chưa được một nhấp. Vậy nên ngày 15 vé nó chỉ bé như hạt vừng. Còn không có đủ khách cho bọn nó đi thêm ấy chứ.
 
À còn các ông hỏi đi nhiều thế sao chịu được . Tôi thì cũng chẳng biết là đau hay không..!.?? Nhưng làm được 2 tháng chưa bao giờ tôi thấy đứa nào về kêu em đi nhiều quá đau không làm được anh ạ.
 
Tôi cũng dặn chúng nó suốt :
- Ốm đau thì xin nghỉ , khoẻ lại làm. Cố làm tiền thuốc lại quá tiền vé.
 
Ở quán không có tình trạng ép đi đâu nhé, các ông cứ nghĩ xem , quán xá nằm ở mặt đường, xe cộ tấp nập , chúng nó đứa nào cũng có một ông Gia Cát Smartphone . Sống ác với tụi nó thì nó ra đi không một lời từ biệt luôn ấy chứ. Kể cả là tôi có cầm mỗi đứa 1-2 chục triệu. Chúng nó đi làm Gái cái nó cần là một chỗ ổn định và chủ tốt. Chứ đã sợ thì tiền nó cũng chẳng cần, còn người nó đi chỗ khác làm lại ra tiền. Chẳng thế mà cái Hoa hồi trốn ra đây mà tôi kể lúc đó trên người nó chỉ có mỗi bộ quần áo nhớ không..??? ( ông nào không nhớ lục lại nhé). Hôm đó tôi có hỏi nó như này :
 
- Trốn đi không tiền , không quần áo mà em cũng dám trốn à. Không sợ nó bắt cóc hay sao..!.??
 
Nó trả lời cụt lủn :
- Còn Lồn là còn tiền anh ơi. Lo gì...!??
 
Đm , câu nói đáng được ghi vào sử sách. Mà đéo thể sai đi đâu được. Nó còn kể thêm :
- Hồi trước em có hai đứa bạn , chúng nó rủ em đi chơi. Thuê khách sạn rồi bay nhảy với nhau trong đó. Có 20tr tiêu sạch. Không đủ trả tiền phòng. Vậy mà hai con kia gọi cho ba thằng , đến mỗi đứa đi một vé thế là có tiền trả tiền phòng.
 
Đây thật sự là những pha Thần Lồn Cứu Chúa nếu mà không nghe chính mồm thân chủ kể thì bố tôi cũng đéo tin. Cứu net thì tôi nghe nhiều chứ gọi đến Nện lấy tiền cứu Khách Sạn thì mới nghe lần đầu. Giờ thì tôi phải gật gù công nhận cái câu : "Còn Lồn Là Còn Tiền" là Chân "Ný" .
 
Lại hơi Lạc tí rồi, tiếp vấn đề đau hay không đau. Chúng nó đi làm đứa nào cũng đều có mang bôi trơn . Gõ ngay Google đánh chữ "Gel K.Y" rồi quay lại đây. Mỗi đứa có một tuýp để trong túi xách. Kiểu như dụng cụ hành nghề, các ông đi xây thì phải có cái bay , tôi làm bếp thì phải có chảo , chúng nó làm gái thì phải có bao với gel . Nghề nào thì dùng nấy. Mà khốn nạn nhất là nhìn cái tuýp bôi trơn ấy không khác gì tuýp thuốc đánh răng P/S . Kể ra thì thấy không biết tôi Ngu hay là May.
 
Chuyện nó như này :
 
Có một hôm đêm rồi , quán chuẩn bị đóng cửa ngủ thì tôi mới đi đánh răng. Lười vào nhà tắm vì tầm đó nhiều đứa nó dùng. Mà nói luôn đợt đó tôi mới làm được mấy ngày còn ngại. Làm cốc nước cầm cái bàn chải thì tôi thấy quả K.Y này trên bàn. Đlm nghĩ là kem đánh răng tôi mới gọi với :
 
- Kem đánh răng đứa nào a xin một ít. Của anh để trong nhà tắm mà chúng mày trong đó suốt không lấy được.
 
Đang định bóp cho vào bàn chải thì cái Trang chạy ra :
- Ấy ấy...Cái đấy là bôi trơn của em , không phải kem đánh răng đâu.
 
Ối đm , phúc tổ nhà tôi , may quá là may. Cái Trang khi đó tôi nhìn đúng kiểu thiên thần có cánh. Cầm tuýp bôi trơn trên tay nhìn mất mấy giây tôi đéo thấy chữ P/S đâu cả. Chậm 1-2 phút nữa thôi là tôi bôi trơn cmn cả Mồm rồi. Thoát nhục trong gang tấc nhưng tôi vẫn còn thắc mắc là éo biết đánh vào nó có ra bọt không nhỉ..!? Ông nào thử đi rồi làm quả rì viu cho mọi người biết.
 
Đấy! chúng nó có dụng cụ với bảo hộ đầy đủ. Chứ nói thật ngày 10 mấy cái, nước đâu chảy kịp, mà toàn người lạ, già , bựa , say đủ các kiểu thì làm gì có cảm xúc. Nhưng chúng nó cũng đá quá quen với sự Chai Lỳ đó rồi. Vì đây là cái nghề của bọn nó mà. Vậy thôi nhưng mà đứa nào cũng có người yêu , trên mạng có mà gần chỗ làm cũng có. Thế nên là cứ đến ngày đèn đỏ không làm được , chúng nó xin đi chơi là tôi cho đi luôn. Nhưng phải bắt thằng kia đến đón , tôi phải lấy số đt, xem chứng minh mặt mũi như nào. Không làm thế , mấy con óc ngắn này nó lại lừa cho ra cửa khẩu thì ai cứu. Mà khốn nhất là nó đưa nhân viên nhà mình đi đâu còn có chỗ mà gõ đầu. Mấy thằng thanh niên chỗ đó có cho thêm tiền cũng chẳng dám đưa nhân viên đi không trả lại.
 
Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8
Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8
Vừa là giữ cho mình , vừa là phòng cho chúng nó. Nhưng tôi vẫn không muốn để chúng nó yêu đương vớ vẩn. Toàn bọn lợi dụng ấy mà , khi thì nạp anh cái thẻ, khi thì hẹn xin 30' đi Chùa một phát. Tôi biết hết nhưng nói không nghe thì chịu. Còn khoản xin đi 30' kia thì chỉ thỉnh thoảng , có lý do hợp lý với vào ban ngày thì tôi cho đi. Mấy ông nhõi con tinh ăn muốn Nện free nhưng tiền lại cứ bị Quên thì không ai bằng. Nói nhõi con vì chúng nó toàn yêu mấy thằng bằng tuổi có khi còn nhỏ hơn, nhỏ nhưng lại bằng hoặc lớn so với "tuổi thật" của chúng nó.
 
Tuổi của đám nhân viên vẫn luôn là ẩn số với tôi. Bọn nó không dám nói tuổi thật nhưng tôi cũng chỉ cần biết cái tuổi chúng nó nói đủ để tránh rắc rối là ok.
 
Lúc nào mà không có khách ngồi nghe chúng nó nói chuyện thôi cũng đủ đỏ cả mặt. Con Dung thì bá rồi, nên những câu chuyện về khách của nó thì vãi loằn, vừa ăn hoa quả nó vừa kể :
 
- Tối qua đi một thằng cao , to còn có hình xăm nữa. Nhưng chim bé đúng bằng đầu ngón tay....Cởi quần ra thằng bé còn ngại.
 
Đou ma con bóc phốt này đểu thật, thế mà lúc nó đi với thằng đó về quán tôi còn thấy hai đứa tình tứ, ôm vai bá cổ , vậy mà giờ nó đã bóc được ngay. Xong nó tiếp :
 
- Chim to thì chỉ có ông già đạp xe ấy, ông đấy to lắm , phải bằng nửa cổ tay , mà lại còn đụ lâu. - Nó vừa nói vừa cười.
 
Cái Mỹ đế vào :
- Đúng , đúng...Ông đấy to lắm . Nhưng hôm đi với em không lên được. Mà ông ấy không tắm xà bông ở nhà nghỉ. Em thấy ông ấy gọi cục Lai Boi trong tờ báo mang đi tắm.
 
Dung gật đầu : - Ừ đúng rồi, ông ấy lần nào cũng thế. Kiểu như sợ bẩn.
 
Đang bàn tán về chim cò, đúng chuyên môn nên bạn nào cũng hồ hởi , Hương cũng tiếp chuyện :
- Em sợ đi thằng nào to lắm, một lần đi khách ở nhà nghỉ Hoàng Mai mà em đau mấy hôm. Thằng đó nó to mà đi còn ác nữa. Lúc xuống cầu thang mà e suýt gục vì đau.
 
Rồi nào là bi bủng , khuyên khủng các kiểu con đà điểu dần dần được các mẹ liệt kê hết. Có khi đến cánh đàn ông còn đéo thể hiểu rõ thằng Cu của mình bằng các chị ấy. Nhưng sau cùng chuyện của cái Ngọc mới là máu me, nghe mà thốn nhất , Ngọc kể :
 
- Đợt mới làm á, em đi với một thằng còn là học sinh . Lúc cho vào vừa dập thì nó kêu đau không chịu được. Rút ra thì máu me be bét. Em sợ hết hồn, không biết bị làm sao. Gọi cho chủ thì chủ nó bảo hay em đến tháng. Nhưng đến tháng em phải biết chứ. Lấy khăn lấy giấy lau cho nó mà đỏ loe, đỏ loét.
 
Lúc sau thằng đó mới bảo đây là lần đầu tiên đi chơi Gái. Bố ấy bị rách bao quy đầu, nghe kể mà cũng thấy nhột . Đó cũng là kinh nghiệm làm việc, thế nên sau này mà thấy mấy ông choai choai đi Nện , tôi hay hỏi :
- Mới đi chơi lần đầu hay sao hả em..!?
 
Thằng nào mà Gật thì tôi điều cho em Dung kinh nghiệm đầy mình , đảm bảo không có Đổ Máu. À còn vấn đề đặt thuốc ngay phần đầu đã nói , cái đấy thì tôi đi hỏi bà chị , bà ấy bảo đấy là thuốc chống viêm nhiễm, chúng nó đi làm như này kể cả đeo bao nếu không đặt thuốc vẫn có thể bị viêm, sưng. Éo mẹ , ma sát như thế lại chả viêm. Vậy nên cứ hai ngày là đặt thuốc một lần. Thuốc viên be bé màu trắng, bao giờ đi ngủ không làm nữa thì rửa ráy vệ sinh xong, lấy thuốc đó nhét vào bên trong (.) , sáng mai đi rửa lại là sạch ... Bố nào đang ăn cơm đọc quả này chắc ăn mất ngon còn gì.
 
Chỉ những lúc bàn tán chuyện nghề, trao đổi kinh nghiệm tôi mới thấy chúng nó Cười tươi như vậy. Trong cái khổ đôi lúc vẫn có cái Vui ...
 
Bài "Nghề Nuôi Gái: Cuộc sống 'nhân viên' vẫn có những tiếng cười Lầy và Bựa - Chap 8"
Chuyennganhay.blogspot.com Theo VOZ