|
Vợ Đĩ! |
Hắn với tay lấy cái điếu cày, hít một hơi thật sâu, cái điếu phả ra
tiếng kêu sòng sọc, sòng sọc rồi ngân dài theo riếng rít của hắn. Hắn ho
sụ sụ, dạo này hắn thấy sức khỏe không ổn.
Có khả năng một bộ phận
nào đó trong bộ máy nuôi dưỡng cái hình hài xác xơ, tiều tụy của hắn
đang gặp trục trặc. Thi thoảng còn thấy đau chỗ này, chỗ kia nhưng thây
kệ, hẵn cũng ngấp nghé ngũ tuần, cái tuổi mà với hắn thì dẫu có làm sao cũng chẳng mấy quan trọng. Chết là hết. Nhưng nếu hắn mà chết thì ai trông nom thằng con hắn, nó mới học lớp tám..
Cái thằng mất dạy, cứng đầu. Ngày bé nó đâu có thế. Nó ngoan, thông
minh lại học giỏi. Vậy mà giờ nó học ở đâu cái trò ăn trộm ăn cắp, nó
học theo hắn đánh lô đề, học chúng bạn chơi game, điện tử. Đã bao lần
hắn phải vác xe đi tìm, cái roi mây trên tay hắn vụt tới tấp trên da
thịt nó, vụt nhiều đến nỗi oằn hẳn sang một bên. Hắn cột cả cái dây
thừng vào cổ tay nó rồi buộc vào đuôi xe đạp kéo nó chạy bộ dọc đường
về. Vậy mà thằng con hắn chẳng kêu ca nửa lời. Đúng là lì lợm như con mụ
vợ hắn..
- Mày không thương bố mày hả con? Mày không thương bố thì
cũng phải thương lấy cái thân mày chứ...Rồi mày tính đi ăn trộm ăn cướp
cả đời hả con?
- Ăn trộm ăn cướp cũng được, không còn ăn cướp được nữa thì tôi sẽ lấy một người vợ làm gái điếm như ông....
- Thằng mất dạy...láo...tao giết mày..
Hắn gằn giọng, máu trong người hắn sôi sùng sục, đầu nóng như cái chảo
nung...hắn vụt tới tấp cho hả cơn giận. Mặt hắn nhăn nhúm lại, hắn cố
kìm lại cơn đau, không cố thì chắc hắn khuỵu chân rồi khóc ròng trước
mặt thằng bé.
Máu ở chân thằng bé tóe ra. Hắn xót, xót thằng con
hắn, xót cho cả hắn. Cuộc đời hắn sao trần trụi, loang lổ những vết là
vết. Hắn hận đời, hận hắn, hận cái kiếp nghèo, hận cả mụ vợ hắn đã ngoại
tình, đã làm đĩ còn bày đặt tình người, còn gửi tiền về chăm lo cho bố
con hắn, còn xây nhà cho bố con hắn ở...
Mụ vợ hắn đẹp lắm. Ngày hai
người còn đang tìm hiểu đã bị gia đình hai bên phản đối. Vì nhà hắn
nghèo nhưng gia giáo, nhà vợ hắn thì không nề nếp, mấy đời làm đĩ nhưng
gia đình vợ lại chê hắn già, hơn vợ hắn đến một giáp. Nhưng hắn vẫn
quyết tâm lấy vì hắn thấy vợ hắn chẳng đến nỗi nào, đâu phải gia đình
làm đĩ thì mặc nhiên vợ hắn cũng phải làm đĩ.
- Anh sẽ không hối hận khi lấy em chứ?
- Còn em? Em có hối hận khi lấy anh không? vừa già vừa nghèo...
- Hi..em không hối hận. Nghèo mà có tình..già mà có sức khỏe thì em không sợ nghèo
- Là em nói đấy nhé
Lúc mới lấy nhau, vợ chồng hắn hạnh phúc lắm. Cơm rau với đậu phụ thôi
mà sao vẫn thấy ấm cúng, vui vẻ. Hắn làm ở bên văn hóa xã. Nhưng rồi vì
tính hắn thẳng, không chịu được cái bất công, chèn ép, không chịu lụy ai
nên người ta cho hắn "về vườn" sớm. Còn chẳng được ăn lương. Cầm tháng
lương cuối cùng về cùng vài đồng trợ cấp, hắn trở thành thằng thất
nghiệp từ đấy. Làm bạn với mấy sào ruộng, được mùa không sao, mất mùa là
cả nhà hắn lao đao. Rồi vợ hắn lại sinh con. Bao nhiêu việc phải lo.
Hắn loay hoay không biết phải làm gì, không biết phải đối phó với cái
đói, cái nghèo ra sao. Hắn tính đến chuyện đi nước ngoài làm ăn. Vốn thì
vay ngân hàng. Nhưng đi khám sức khỏe người ta lại kêu hắn thấp, gầy
quá không đủ điều kiện để sang đó làm. Hắn lại về vườn. Vợ nhìn hắn xót
xa.
Hắn lại quyết định lên miền ngược một chuyến. Hắn có người bà
con trên đấy. Nếu thuận lợi thì hắn sẽ dẫn cả vợ con lên. Nhưng lên rồi
hắn lại phải trở về vì hắn không thích nghi được với chốn rừng thiêng,
nước độc, không bệnh xá, trường học cũng xa xôi..
Khi trở về, hắn thấy mọi người bàn tán, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, thương hại. Hắn cũng tò mò. Có câu nói với theo:
- Đúng là cái số sinh ra làm đĩ thì sớm muộn gì cũng làm đĩ..
Hắn nóng mặt. Chạy thẳng về nhà. Thấy vợ hắn đang ngồi ôm con, mặt mày
thâm tím, mắt còn đỏ hoe, đỏ như máu trong người hắn đang dâng ngập
lòng. Hắn cố kìm nhưng giọng hắn đanh lại.:
- Có chuyện gì...chuyện gì đã xảy ra..
-....
- hắn rúm ró. Khóc không thành tiếng. Tiếng nói lí nhí cố bật ra nơi cổ họng
- Em xin lỗi..xin lỗi anh...nhưng con đói...nhà không còn đồng tiền nào....
- Cô...Cô...ra khỏi nhà tôi...Cút...cút ngay...
Hắn đau, mắt hắn long lên sòng sọc. Vợ hắn chạy tới quỳ dưới chân hắn...
- Anh ơi..đừng...đừng đuổi em..anh thương em..tha cho em....nhà mình hết sạch gạo,sạch tiền rồi anh à...
Hắn khựng lại. Miệng hắn đắng ngắt. Đau đớn, xót xa. Cái đau của thằng
đàn ông không lo được cho vợ con có nổi một bữa cơm đạm bạc. Hắn hất tay
vợ ra, đẩy cô vào góc tường. Rồi im lặng mang chai rượu ra ngoài hiên
ngồi. Rít từng hồi thuốc lào...sòng sọc...rồi lại ho sụ sụ...
Sau
lần ấy. Mặt hắn chai lì, chẳng nói chẳng rằng. Hắn mặc cho vợ hắn muốn
làm gì thì làm. Nhưng cô cũng chỉ quanh quẩn ở nhà. Dáng vẻ lầm lũi, sợ
sệt..Hắn không mảy may nhìn cô.
Một khoảng thời gian sau thì vợ hắn quyết định đi xuất khẩu lao động. Cô hỏi ý kiến hắn, hắn buông câu: Tùy cô..
|
Vợ Đĩ! Truyện Ngắn Đêm Khuya |
Rồi cô đi Đài Loan. Để lại thằng con cho hắn nuôi. Nhà mang ra thế chấp
để vay ngân hàng. Cô sang đó được 3 tháng thì bắt đầu gửi tiền về. Hắn
lấy số tiền đó một phần trả nợ, một phần nuôi thằng con trai ăn học. Cô
sang đó không phải lao động mà theo môi giới, cô lấy một người chồng Đài
Loan.
Thằng bé học giỏi, ngoan ngoãn, nghe lời. Cho đến khi nó học
hết cấp I. Nghe đâu đánh nhau với bạn, rồi mẹ thằng đó chạy ra quát nó:
- Cái thằng mất dạy. Mẹ mày đi làm đĩ nên không dạy nổi mày. Tiền làm
đĩ nên mới nuôi ra một thằng vô giáo dục..Mày đánh con bà thế này à..
Thằng bé non nớt. Nhận mấy cái bạt tai, đau điếng, nó khóc, nhưng mắt
nó tròn vo. Nó chưa hiểu gì về mẹ nó. Hỏi bố thì bị quát mắng nên nó
chưa bao giờ dám hỏi gì thêm. Trong cái đầu non nớt của nó cũng không
định nghĩa được "Đĩ" là gì..làm đĩ là làm gì..nhưng nó cũng hình dung
chắc phải xấu xa lắm thì bà ta mới xỉ vả nó như vậy.. Nó tìm hiểu, nó
hỏi mấy anh lớn tuổi hơn nó nhận được câu trả lời gọn lỏn:
- Làm đĩ là ăn nằm với người đàn ông khác không phải bố mày, làm tình rồi tiền trao tay..cháo múc...
Cả bọn cười lớn. Tiếng cười kinh bỉ. Thế là nó hiểu. Nó chán trường. Nó
hiểu nó đang tiêu đồng tiền từ việc mẹ nó ngủ với người khác mà có. Nó
sinh hư, nó ghê tởm, nó không thèm động đến một đồng tiền nào. Không có
tiền thì nó đi ăn trộm, ăn cắp..
▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬
Hắn bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Bác sĩ nói sẽ rất khó qua khỏi. Phải xạ trị thì mới mong kéo dài thời gian.
Biết tin, hắn cười nhạt...nhạt thếch...thế là hết một đời. Nhưng còn
thằng con. Hắn sẽ không nhắm được mắt nếu nó hư hỏng, hắn sẽ không yên
lòng khi nó còn hận mẹ nó.
Hắn bấm số gọi cho vợ:
- Cô về đi.
Tôi bị ung thư rồi. Chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Nhưng còn thằng bé.
Dù cô có thế nào thì cô cũng là mẹ nó. Tiền cô gửi về tôi gửi tiết kiệm
hết đấy, tôi không động đến. Cô thu xếp cho ổn thỏa rồi về..
Nói rồi hắn tắt máy. Tối về hắn gọi thằng con vào phòng. Thằng bé vác cái mặt lạnh tanh vào:
- Tuấn...bố bị ung thư rồi...
Thẳng bé mắt tròn xoe, ngẩng mặt lên nhìn hắn
- Mày không phải ngạc nhiên. Tao hút thuốc nhiều thì ung thư là chuyện
đương nhiên rồi. Chắc mai, ngày kia là tao chết thôi. Mày không phải lo
ai đuổi đánh mày nữa. Trôm cắp thoải mái..
Hắn vừa nói vừa nhếch mép cười nhạt...đau xót..Thằng bé vẫn nhìn hắn trân trân
- Tao nói vậy thôi. Mày không phải nói gì cả. Nghe tao nói này. Mẹ mày
không có lỗi. Lỗi là lỗi ở cái thằng đàn ông như tao, bất tài, vô dụng,
không nuôi nổi mẹ con mày. Để mẹ mày phải sang ấy làm vợ người ta. Làm
điếm xứ người. Mày thấy xót không? Mày thấy thằng đàn ông như tao có
đáng khinh không?
- ...
- Thế nên người mày hận là tao chứ không
phải mẹ mày...Tao gọi mẹ mày về rồi. Mẹ mày mà thu xếp về được thì mày
thay tao chăm sóc mẹ mày...thay thằng đàn ông thối nát như tao lo cho
gia đình này...mày hiểu chưa?
Thằng bé nhìn hắn rồi khóc, nước mắt
lưng tròng. Nó chưa hiểu hết những lời bố nó nói. Nhưng nó thấy trái tim
nó yếu mềm, chưa bao giờ yếu mềm hơn thế. Nó khóc dài, nấc nghẹn:
- Bố...bố không được chết...Con xin lỗi...
- Mày thì có lỗi gì...tao mới là người có lỗi. Trước khi chết tao chỉ
có một điều mong muốn duy nhất là mong mẹ con mày tha lỗi cho tao. Mày
cố gắng học hành để sau này báo đáp lại mẹ mày. Tao bất lực rồi. Tao
chẳng làm được gì nữa...Mày giúp được tao chăm sóc mẹ máy là tao cũng
yên lòng, thanh thản mà ra đi...
- Bố..Bố không được chết....
Thằng bé cứ thế khóc. Nước mắt nó tuôn ra không ngớt. Lòng hắn cũng nghẹn lại. hắn chẳng kìm được nữa. Hắn cũng khóc:
- Con ơi...Bố xin lỗi...
Nói câu xin lỗi với thằng con mà giọng hắn lạc hẳn đi. Hắn khóc, hắn
thấy cuộc đời hắn chỉ như một con chó không hơn không kém. Chó chui gầm
chạn, còn hắn, hắn chui rúc vào váy vợ, con vợ làm đĩ xứ người. Chỉ vì
hắn vô dụng mà kéo theo cả gia đình phải chịu cái nhìn khinh miệt, dè
bỉu của người đời. Người ta gọi vợ hắn là con đĩ, gọi hắn là thằng chồng
hèn, thằng cam chịu, thằng đổi chác vợ mình lấy mấy đồng tiền dơ bẩn,
gọi thằng con hắn là đứa mất dạy, vô giáo dục. Rồi bên nội, bên ngoại
đều khinh gia đình hắn, chẳng ai thèm ròm ngó.
Hắn xót xa, quàng tay
ôm chặt thằng con vào lòng. Thằng bé đáng thương, phải chi không sinh
ra trong gia đình này thì tương lai của nó dù có không sáng lạn cũng
phải nhìn thấy một vài tia hy vọng dù là mong manh. Nhưng không, nó chưa
kịp đưa tay chạm vào cái vệt sáng le lói, mong manh ấy thì ngọn nến hy
vọng kia đã vụt tắt trong tâm hồn còn non dại của nó. Hắn thấy mình bắt
lực. Hắn đã từng bất lực trước cái nghèo, giờ hắn lại bất lực với chính
hắn, bất lực với cả thằng con trai độc nhất này. Hắn chết đi rồi thì
thằng con hắn sẽ ra sao? Nếu mẹ của nó không về được thì cuộc đời thằng
bé sẽ thế nào? Nhìn thằng bé khóc, nước mắt nước mũi nó chảy dài, ướt
đẫm cả ngực áo của hắn, xót xa, cay đắng, phũ phàng quá....
Hắn như
muốn phát điên, hắn muốn lấy cái roi mây kia quất tới tấp vào da thịt,
vào cái thân hình chẳng làm nên trò chống gì của hắn. Hắn muốn lấy cả
sợi dây thừng cột tay mình lại, buộc vào cái xe bò cho nó kéo hắn lê
lết, bê bết như cái vũng nước ao tù kia
- Tao ghét mày...tao ghét mày..
Thằng bé vùng chạy ra chộp lấy cái điếu cày. Nó đập liên hồi vào cây
bàng còn trơ gốc. Nước trong ống điếu bắn tung tóe ra khắp sân, bắn cả
vào người nó ướt đẫm, cái mùi chua loét, khai khắm, hôi hám, mùi ghê
tởm, bệnh hoạn. Hắn cười lớn. Đúng, mùi ghê tởm, bệnh hoạn. Nhưng lại
dậy lên sự thèm sống trong hắn. Hắn cười ngờ nghệch, cười mà nước mắt
chảy thành dòng trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn của hắn. Bản năng
sinh tồn trong hắn trỗi dây. Hắn khát sống...hắn khát thấy thằng con hắn
trưởng thành, nên người...
Thằng bé mới 14 tuổi, từng học giỏi,
thông minh. Vậy mà chỉ sau hai năm, trái tim nó đã loang lổ những vết
hằn sâu của lòng thù hận. Nó hận mẹ, hơi ấm từ vòng tay mẹ còn chưa cảm
nhận hết. Vậy mà những gì người ta nói về mẹ thì nó cảm nhận rõ rệt, hằn
sâu trong tâm trí. Nó bắt đầu sợ ánh mắt mọi người, lạc lõng, lẻ loi
giữa chúng bạn. Rồi nó thu mình lại, bỏ học, bỏ cả tuổi thơ trong sáng.
Làm bạn với đêm, làm bạn với tiếng rít thuốc của bố..
Kí ức của nó
là những đêm dài thu lu ngồi trong bóng tối, khóc không thành tiếng.
Những trận đòn làm chân nó tê cứng. Cố gắng nín thinh, chai lì rồi đêm
về lại vỡ òa, nhức nhối..
Kí ức của nó là những đêm đi ăn trộm cùng
thằng Tây. Không dám trèo tường theo thằng đó vào nhà người ta. Tiếng
gió rít, tiếng mèo gào làm nó rùng mình, hoảng loạn, sợ hãi. Là những
lần trái tim nó run sợ, đứng như trời trồng trước ánh đèn pin của dân
phòng. Nó bị bắt còn thằng Tây thì lặn mất tăm...
Nó thèm học, thèm
được như chúng bạn. Nhưng nó xấu hổ, tủi thân. Chỉ biết gồng mình tìm
cho mình một vỏ bọc, kiếm cho mình vẻ mặt lì lợm đối mặt với đời.
Đêm nay, nước mắt nó lại chảy dài. Nó thương bố, cảm giác sắp mất đi
người thân yêu làm nó hoảng loạn, sợ hãi. Rồi nó sẽ phải bám víu vào ai?
Bố nói tha lỗi cho mẹ. Nó còn hận mẹ nhưng nó vẫn thèm có mẹ ở bên. Như
lúc này đây...nó sợ bố nó chết...sợ mẹ không về....
- Reng..reng..
Tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình. Là của mẹ. Giờ này, mẹ vẫn
hay gọi về. Nó thì không bao giờ bắt máy. Nhưng nó vẫn thường lắng nghe
bố mẹ nó nói chuyện
- Alo...
- ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ chữa bệnh...
- Cô sao không về? Tôi chết thì sao? Tôi chết thì thằng Tuấn sẽ sao?
- Thôi, tùy cô...
Giọng bố trầm lắng, gay gắt rồi lại thờ ơ. Vậy là nó hiểu. Mẹ không về.
Ánh mắt nó đầy căm hờn. Mẹ không về. Tại sao? Tại sao? Mẹ không thương
bố, không thương nó thật sao? Mẹ cần tiền, cần cuộc sống đầy đủ như vậy
sao?
- Con không cần..không cần bố lo cho con..không cần mẹ...con sẽ tìm thuốc chữa bệnh cho bố..bố phải sống...bố phải sống....
Nói rồi nó chạy vụt đi. Nó tủi thân, khóc tức tưởi. Nhưng nó sẽ tìm mọi
cách, tìm mọi phương thuốc chữa bệnh cho bố. Bố phải sống. Nhất đinh nó
phải làm được.
▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬
Bệnh viện đông nghẹt người. Hàng ngày vẫn
có hai người đến đây thăm khám. Một già, một trẻ. Thằng bé với ánh mắt
ráo hoảnh, làm quen hết người này đến người kia hỏi về các phương thuốc
chữa bệnh ung thư. Có người mách nó chuyển sang đông y. Nó làm theo...
Nó lên tàu, vào Nam ra Bắc. Một thằng bé con vậy mà cứng rắn, mạnh mẽ
hơn những gì mọi người tưởng tượng. Bố nó cũng phải ngạc nhiên. Đưa nó
quyển sổ tiết kiệm, để nó toàn quyền quyết định. Ông cũng đang hy vọng,
dù là mong manh....một hy vọng sống nhỏ nhoi....
Thằng bé chuyển bố
nó sang chữa bệnh bằng đông y. Một năm có lẻ. Sức khỏe có vẻ khá hơn.
Cũng không hẳn, có thể là vì ngọn lửa tình thân đang bùng cháy trong cả
hai con người..một già, một trẻ...
Nhìn thấy sức khỏe của bố đang tiến triển. Nó vui mừng, có thể đây là phương thuốc phù hợp với bố. Nó tính sẽ đi học lại...
Lâu rồi nó không nghe thấy tin tức của mẹ. Sau lần mẹ gửi một khoản
tiền lớn về cách đây một năm thì không thấy mẹ nó liên lạc nữa. Nó càng
hận. Nó thề khi nó lớn lên, nó sẽ trả lại bà tất cả số tiền mà nó đã
nhận. Bà không xứng đáng là mẹ nó, bà không thương nó...
Reng..reng...
- Alo..nó bắt máy
- Xin lỗi...đây là nhà của anh Huân, chồng cô Xuân phải không?
- ..dạ...đúng...ai đấy ạ?
- Tôi gọi đến từ bệnh viện. Chúng tôi thành thật chia buồn...Cô ấy đã
chết trước khi kịp đưa đến đây...Cô ấy có để lại bức thư kèm số điện
thoại của gia đình...
- Bệnh viện nào..ở đâu hả chú?
Nghe vị bác
sĩ nói. Giọng nó bình thản. Trong lòng nhói mạnh, tê tái nhưng nó vẫn
dửng dưng. Mẹ từ lâu đã không còn tồn tại trong nó nữa...
Giấu bố,
nó nhảy chuyến tàu vào Nam. Nó kêu người ta bố nó đã mất, nhà không còn
ai thân thích, rồi xin được hỏa táng mẹ, mang cốt về quê chôn cất....
Vẫn giấu bố. Một mình nó chôn mẹ. Không một giọt nước mắt. Nó cũng
không quan tâm mẹ tại sao lại chết. Nó vẫn hận. Với nó bây giờ, bố là
quan trọng nhất. Mẹ nó chết hay sống thì cũng vậy thôi. Bọc đồ của mẹ,
nó vất vào góc tủ...
▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬
Năm năm, rồi bảy năm...Bố nó vẫn
khỏe. Chẳng biết có phải trời thương tình nên đã không cướp đi người
thân cuối cùng của nó không. Nhưng nó vẫn thầm cảm ơn. Công sức nó bỏ ra
đã không vô ích...
Cầm tấm bằng Đại học trong tay. Nó trở thành bác sĩ. Nó quyết đinh lấy vợ. Một cô giáo làng..
Con trai nó giờ đã lên bốn tuổi. Bố nó cũng không còn khỏe nữa. Nhưng
nó thấy ánh mắt ông thanh thản. Cũng không thấy ông nhắc gì đến mẹ. Chắc
ông cũng không muốn nhìn lại quá khứ đau thương ấy...
- Bin Bin...con làm gì thế..
Nó ngoảnh mặt lại theo tiếng vợ nó nhắc nhở thằng con. Thằng Bin đang
lục lọi cái hộc tủ cũ trong nhà kho. Là cái bọc đồ của mẹ nó để lại.
Trên tay thằng con nó là một bức ảnh chụp lén hình nó kèm một bức thư:
" Tuấn à. Mẹ xin lỗi. Mẹ không xứng đáng là mẹ của con, là vợ của bố
con. Mẹ chưa làm trọn đạo nghĩa, làm trọn thiên chức của một người đàn
bà. Nhưng Mẹ chỉ muốn giải thích một điều. Mẹ chưa bao giờ làm Đĩ. Mẹ đã
bán sữa của mình cho ông cụ hàng xóm để lấy tiền mua gạo. Mẹ đã sang
Đài Loan lấy chồng theo môi giới nhưng rồi bỏ trốn. Tiền mẹ gửi về là
tiền mẹ rửa bát thuê, làm osin, làm công nhân mà ra. Con biết không, tất
cả đều là tiền sạch. Tha lỗi cho mẹ. Mẹ về Việt Nam ngay khi hay tin bố
con bệnh. Nhưng con à, mẹ bị lao lực. Mẹ không đủ sức khỏe để lo và
chăm sóc cho hai bố con con. Mẹ cũng không muốn mẹ về rồi lây bệnh sang
mọi người. Mẹ xin lỗi. Nhưng con ơi...cả cuộc đời này, người mẹ yêu
thương nhất là con, và bố của con. Con phải thành người....để mẹ được
mỉm cười nơi chín suối. Và nhớ rằng, cái nếp của gia đình cũng vô cùng
quan trọng. Con phải nuôi dưỡng ngay từ lúc ban đầu..Mẹ đã không được
may mắn sinh ra trong một gia đình tử tế nên việc gì mẹ làm cũng để lại
hoài nghi trong ánh mắt mọi người. Mẹ đã trở thành người mẹ không tốt,
thành người mẹ tồi tệ với chính đứa con của mình, với chính người chồng
của mình, là nỗi xấu hổ của hai bố con. Tha lỗi cho mẹ....
Mẹ xin con, hãy tha lỗi cho mẹ....
Mẹ yêu con, yêu bố của con !!!"
Ngồi phịch xuống ghế. Mắt nó trân trân nhìn lên trần nhà. Rồi nó chạy,
chạy thục mang ra nơi mà nó đã chôn cất mẹ..Nơi cỏ mọc hoang san bằng cả
nấm mộ ngày xưa nó đã đắp. Không một nén hương, không một tấm bia ghi
tên. Nó oằn mình, nấc nghẹn....
_Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiii....................
Một đời con mãi ngang tàng Mẹ thì hiền hậu hai hàng lệ tuôn một đời con mãi đi buôn Mà không lãi nổi nỗi buồn mẹ vơi !!!
▬▬▬▬▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Bài "Vợ Đĩ! Truyện Ngắn Đêm Khuya"
Nguồn: internet